20/8/11

những ngày không muốn nói chuyện với ai

tui thấy nhẹ đầu hơn. nghe được rõ nhịp cưa, đục, khoan của toán nhân công sửa nhà cách cửa chừng 5 m. có ngày tui không ra khỏi cửa, có khi hai hoặc ba ngày luôn. tui ra khỏi nhà có thể đi dạo, đi chợ, nhìn mọi người, cười với họ mà chẳng nói gì. tự nhiên tui không muốn nói, chẳng muốn nghe, thậm chí một tiếng thở dài, một cái cau mặt tui cũng không muốn nghe, thấy. hôm nào đó phải giao tiếp vì công việc, thấy mệt dễ sợ. mệt tới mức muốn nằm lăn ra, phải chi chặt đôi tay để lại cho nó gõ trên máy tính, còn đầu, mình thì được nghỉ ngơi.

tui ngồi nhìn mấy cái đài sen đã khô, cái cành cong queo theo nhiều hướng nhớ lại lúc sen nở thì sao. rồi giặt núi đồ, vò từng cái nhớ lại dùng nó vào dịp nào, gặp ai, tiễn bạn nào. đổ nước xả ống cống thì nhớ trong 1 tháng nấu những món gì, chiên bao nhiêu lần, luộc thứ gì, kho cá hay thịt. nấu nướng thì nhớ ra, dạo này hay thèm cơm ngoài, thứ không phải mình nấu, vị khác như kiểu hotelsick khi đi xa về í. quét và lau nhà nhận ra bụi đã đóng trên mấy cuốn sách bao lâu rồi, dự định làm túi bọc kệ sách bị hoãn cách nay mấy tháng. khi biến tấu cái áo vừa mua bằng việc thêu thêm vài thứ thì nhớ dịp tựu trường xưa thường tự thêu bảng tên cho mình, rồi cho em gái, thêu khăn tặng trai, làm cho mình. thi thoảng viết linh tinh khi xem phim, nhớ má.

đại loại là thấy thư giãn vì không phải nghĩ ngợi từ những thứ tai nghe thấy, tư duy trước khi nói ra. tui ngán người. ngán cả những gương mặt thân quen lẫn xa lạ. tui muốn ở nhà một mình, dù có hai mình nhưng bạn kia vô hình với tui. đọc sách, chán thì bật nhạc nhảy nhót um sùm rồi coi phim, nhòm này nhòm nọ, đi lại trong phòng, nghĩ về những việc tui phải làm, chuẩn bị. thấy đầu óc sáng tỏ hơn khi không gặp ai, nói chuyện. trong những cuộc giao tiếp hiếm hoi ngay lúc tui bịnh hoặc sau đó cũng thấy nhẹ nhàng hơn dù đó là cv.

những lúc xuống tinh thần như thế, được xem một tác phẩm hay, nhất là múa, rồi sau đó ngồi vỉa hè, uống bia, nói chuyện phiếm với các biên đạo, diễn viên đó và những bạn theo nghề múa khác, thấy đầu óc giãn ra, thần kinh bớt căng. cái chính là máu lại tràn lên tim, tim truyền đến não, thấy hăng hái trở lại, yêu công việc, khát sống. khi não tui biểu tình, tui muốn nó được tiếp xúc bằng thứ ngôn ngữ khác - không phải bằng lời để mọi giác quan được đánh thức. đó là lý do tui yêu nghề tui đang làm, cơ hội cho tui được tiếp cận, nghe, chia sẻ và học hỏi từ những người cực kỳ giỏi và đam mê công việc.


17/8/11

Những ngày làm phim "bình thường" (p1)



Bạn bè hỏi vào Sài Gòn làm gì? Tôi bảo vào làm phim. Cứ để cho lũ bạn phỏng đoán phim của hãng này, của đạo diễn kia….vốn đầu tư tiền tỉ ra sao, cuối cùng tôi đáp gọn phim của Trương Minh Qúy. Cái tên vừa là lạ vừa quen quen với chúng càng làm cho chuyến đi của tôi thú vị. Có đứa lớn tiếng, Trương Minh Qúy mà cậu từng viết thư trên Blog khi nó có ý định bỏ học điện ảnh đó à? Ừ, bỏ trường điện ảnh chứ đâu bỏ đươc việc làm điện ảnh. Thế là tôi đếm tháng đếm ngày để vào Sài Gòn làm phim của Trương Minh Qúy.

Tôi vào phòng trọ của Qúy, thấy em ngồi giữa ngổn ngang giấy tờ gồm: kịch bản, hồ sơ phim, storyboard, sổ ghi chép, cuốn Notes on cinematography của Bresson… giữa cái nóng mùa hè không quạt điện. Trên bức tường của căn phòng không quạt điện ấy, tấm lịch khoanh tròn những ngày làm phim sắp tới với màu mực đở đang kích thích tôi. Và tôi nhớ đến căn phòng không lò sưởi của tôi vào những ngày mùa đông ngắn ngủi năm ngoái ở Hà Nội. Khi đó lần đầu tôi gặp Qúy, em tự tin chiếu bộ phim mới dựng cho tôi xem, bộ phim Căn Phòng. Giống như những bộ phim sinh viên khác, có thể bắt bẻ ra nhiều lỗi kĩ thuật, bàn tay sắp đặt của người làm phim nhưng cũng khác với những bộ phim sinh viên khác, tôi thấy bộ phim đã tạo cho mình một niềm bổi hổi không dứt. Tôi thấy mình như thầy lang trẻ háo hức và vui sướng bắt được mạch của nhân vật trong phim, của người làm phim trẻ ngồi cạnh tôi. Và trong cơn vĩ cuồng phim ảnh, chúng tôi nói chuyện cả buổi chiều hôm đó. Và buổi chiều hôm nay, sau nhiều cuộc trò chuyện phim ảnh khác, sau nhiều email trao đổi về kịch bản Ngày chủ nhật bình thường mà Qúy không ngừng sửa chữa, tôi thấy may mắn vì đã có mặt ở Sài Gòn này để đóng góp sự lăng xa lăng xăng của mình vào dự án phim đã được em và các cộng sự của mình chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Những chuyện của Qúy kể bao giờ cũng là sự khai phá tự thân. Qúy kể câu chuyện được lấy lên từ chính những tầng dễ lãng quên của kí ức. Thế nên, ngay từ dòng ý tưởng đầu tiên, em đã sớm tìm được cái hình thức mà chuỗi hình ảnh kí ức ấy sẽ hiện diện. Qúy chính là người sáng tác luôn tìm được sự tương thích giữa hình thức và nội dung của mình, giống như người nhạc sĩ tài hoa mà giai điệu và ca từ luôn đến cùng một lúc. Ở Ngày chủ nhật bình thường, Qúy kể câu chuyện có thể xảy ra ở bất cứ phòng khách nhà nào và bằng cách đó ta thấy cuộc sống ùa vào bộ phim của em tự nhiên nhưng ám ảnh. Triệt tiêu mọi kịch tính, quay mặt với những chủ đề hấp dẫn, kịch bản của Qúy dùng sự giới hạn, một chiều của thời gian để mở rộng thời gian. Thời gian không chỉ là thời điểm từ chiều đến đêm hay độ dài trình chiếu của phim sau này mà là những tưởng tượng, phỏng đoán, gợi nhắc của chính khán giả. Như một vệt nắng bất ngờ lọt vào khi ta vô tình kéo rèm, kịch bản của Qúy trao cho tôi những cú rớt cảm xúc, đẩy tôi về cánh đồng kí ức cần được gặt hái của chính tôi. Và tôi thấy thích. Và tôi tình nguyện là người thư kí thầm lặng ghi chép và nhắc nhở.

--

Trên đây là chia sẻ của thư ký trường quay Vũ Ánh Dương. Sẽ còn tiếp ạ!


Dưới đây là offical trailer của Ngày chủ nhật bình thường.


Trên cùng là offical poster :D,


Dưới cùng là fanpage của phim.


Phim dự kiến ra mắt vào cuối tháng 8.2011 này.



13/8/11

giá mà 19

tự nhiên, hôm nay nghĩ, nếu lúc này không phải 29 tuổi mà là 19 tuổi, tức 10 năm trước thì hay biết bao nhiêu. vì tui 29 biết mình muốn gì, đi con đường nào, cũng bối rối nhưng không sợ sệt như 19. hồi đó đi mà như mù, phải đi, nhất định đi chứ không biết đi đâu, về đâu. đúng là cái trò hướng nghiệp ở xứ mình tệ thiệt. cơ hội cho những đứa trẻ trên 15 tuổi khám phá năng lực của mình nhất là ở quê không có. hồi đó ngoài trường lớp, ở nhà, tui chẳng có hoạt động nào khác để biết mình làm được gì, cần bổ khuyết gì. giờ nhiều cái thấy đã muộn, nếu biết lúc mười mấy tuổi chắc chắn đã khác.

tui có nhỏ em họ, năm nay lên lớp 11, từ 14 tuổi tui đã xúi con nhỏ làm những chuyện mà người lớn như ba mẹ ẻm, má tui, cô dì... xúm lại can ngăn vì sợ. sợ nó bị tổn thương, sợ nó ngã, sợ nó gặp chuyện không may. nhớ có lần, con bé đòi đạp xe về nhà nội, từ nhà tui tới nhà nội nó là ngoại tui chừng 60 km. không ai cho, trừ tui. tui có nói nó vì sao tui tán đồng, tui cũng dặn dò phải chuẩn bị gì khi đi, chú ý gì, rồi đi xong thì ghi lại nhật ký nữa. nó đấu tranh, năn nỉ, rốt cuộc, khóc 1 trận rồi đi xe đò. sau vụ đó, tui nói chuyện với ẻm, rằng bình thường em không tạo dựng đủ niềm tin cho mọi người từ việc đi xe cho tới nhanh nhạy trong quan sát nọ kia. vậy nên, lùi chuyến du hành này lại và tạo dựng niềm tin với mọi người cái đã.

ba mẹ và cô nó rất thương nó, nhưng thương theo kiểu muốn gì cho đó chứ không có tạo điều kiện hay ép nó phải biết mình có gì thành ra cũng còn ngờ nghệch lắm. nó cũng có máu phiêu lưu, muốn làm gì tự do lại thêm có bà chị khuyến khích nó càng muốn làm theo ý nó. đã có lần chống lại ý muốn học trường chuyên của nhiều người lớn, thành công bởi chính lý lẽ của mình nên sau đó ẻm tự tin hơn. tui thấy vui khi mỗi lần về, ẻm hỏi tui cái nọ cái kia, về quyết định tương lai, đi du học, học ngành gì. tui khuyên ẻm, muốn biết về nghề nào đó, nếu có cơ hội, cứ sờ mó cầm nắm thử để biết có thực sự thích hay muốn làm không. dù không dễ nhưng tui nghĩ nếu được thì quá tốt.

ngoài em họ, tui thấy mừng khi vài em tui biết có cơ hội được đi ra, cọ xát, biết mình là ai, có những gì. nhìn thấy sự tự tin của họ sau mỗi chuyến đi, tui rất vui, như tui vừa được trải nghiệm vậy. giờ tui cũng cố gắng nắm bắt cơ hội để học, hiểu bản thân và cũng hiểu cho người khác. có thể k phải lúc nào tui cũng đúng nhưng tui dừng lại một vài nhịp để thử đặt mình coi sao, không đúng thì cũng qua cơn giận. đằng nào cũng tốt. có điều, rất khó để làm trên hiện trường, lúc mọi thứ dính với nhiều người, lúc nào cũng phải "ngay và luôn".

12/8/11

say cơm chiên

tự nhiên chiều nay thèm cơm chiên. trời không mưa mà, nóng nóng mà sao thèm cơm chiên trời? hay tại hồi trưa ăn canh cá nục nấu măng ta? nghĩ cũng mắc cười, đang bịnh không nên ăn măng các loại mà ra chợ, thấy cá nục lại nghĩ tới món đó thành ra mua. cá nục nấu với cà rốt, cà chua, thơm, giá và măng chua chắc chỉ có bếp nhà tui, bếp má tui cũng không có. tui hay chế món nọ món kia, nhiều người nghe thấy cũng kỳ cục lắm. tui thường kết hợp cà rốt với cà chua với mấy món kho, canh, luộc, xào. tại tui ngồi máy tính nhiều, thức khuya nữa, tui muốn mắt tui hem có lão hóa sau này đó mà. hai loại cà này phải nấu chín cơ thể mới hấp thụ được vitamin. rau ngót nấu canh tui cũng nấu kèm cà rốt, ai nghe cũng thấy kỳ kỳ. tại hồi xưa tui nấu bánh canh Hải Phòng với sườn non, cà rốt, thấy ngon, giờ hay nấu canh ăn với cơm, sườn hay thịt thì chấm nước mắm ớt. tui nấu tui ăn thì không sao, nấu cho người khác ăn tui cho họ ăn mấy món quen mắt cho họ an tâm. hehe.

cơm chiên của tui chiều nay 1/3 là cơm, 2/3 là đậu que cắt hột lựu xào. chiên cơm trước, hơi sém chút rồi cho ra tô. hai cái lòng đỏ trứng gà hôm qua cạo gió còn, tui lấy ra tán nhuyễn, trộn đều với cơm. đậu que xào chín cho chút muối thôi. đậu chín bỏ cơm đã trộn trứng vô, xào cho tới khi rút hết nước rồi rưới nước mắm ớt, thêm chút bột nêm, trộn đều rồi tắt bếp. hehe. trút cơm ra tô, rưới lên chút tương ớt Hội An. ăn kèm 1 trái cà tím nướng với mấy lát kim chi. ăn xong uống sữa tươi không đường bỏ ra khỏi tủ lạnh để cái cổ họng không te tua khi uống đồ lạnh.

đúng là món tự chế ha. tự thích ăn cơm chiên mà sợ ăn không thì quá khô lại ngán nên tui thường bỏ thiệt nhiều rau vô ăn kèm. có đợt ở HA vô, mang theo nhiều rau sống tui cũng chiên cơm rồi ăn kèm rau. thấy đã gì đâu.

10/8/11

tự cạo gió cho mình

cũng không khó lắm. mua trứng gà công nghiệp - lòng trắng nhiều - luộc chín trứng, bóc vỏ, bỏ tròng đỏ rồi cho vào miếng vải ở giữa trứng có đồng bạc rồi chà khắp người, từ giữa ra phía ngoài. tui tự xử được, trừ giữa lưng lên đến bả vai. cũng vài lần nhờ người khác cạo gió dùm nhưng mà nói thiệt, hình như chỉ có má tui, nhà ngoại tui cạo gió kiểu này nên không ai cạo gió thấy đã được. mà có được cũng không dám mượn nữa, thấy làm phiền quá. đỡ được khúc nào hay khúc nấy. độc lập - tự do - hạnh phúc. má tui, mỗi lần con gái bị bịnh thì luộc 2 cái trứng 1 lượt, bóc vỏ trứng thiệt nhanh để trứng nóng lâu, cạo được lâu. tới miếng giẻ để bọc trứng má cũng lựa loại cotton hay thun mềm để da con k bị rát. má cạo 1 lượt 4 lần, mỗi cái trứng xài 2 lần. bị cảm, cạo gió đỡ liền.

hồi nhỏ tui cũng hay được má nấu nước xông cho. lúc coi Chơi vơi, cái màn hai chị gái Duyên - Cầm xông hơi chung là tui nhớ má khỏe mà phải xông hơi vì con bịnh. lớn lớn 1 chút, tui tự xông, má ngồi ngoài, lâu lâu hỏi thăm, dặn dò sợ con bị phỏng. giờ có bịnh thì cũng tự làm tự chịu. nuốt không nổi cơm thì tự nấu cháo, không nấu nổi đi mua ăn, nhiều khi bò không nổi thì nhờ em út. mà cháo ở ngoài một thì quá loãng lại toàn dầu mỡ, hay quăng tỏi chấy - thứ tui ghét nhứt, lúc bịnh nghe mùi là muốn ói luôn, hột gạo không được nấu nhừ để nở bung thành cháo hoa, hai là quá đặc, chẳng khác gì cơm bị đổ quá nước nấu hoài không nhảy sang nút hâm. bình thường tui nấu cháo dễ nổi khùng vì lâu huống hồ bịnh. mà thiệt tui ghét ăn cháo lúc bịnh, trừ khi không nhai nổi, chỉ muốn húp cho nó nhanh, bao tử có cái đặng uống thuốc á, chứ tui ghét cháo.

cháo của tui nấu thì phải có gạo, đậu xanh nguyên vỏ - bùi và thơm là do vỏ đậu xanh đó nha, cà rốt, nấm rơm, tôm, thịt nạc, ăn kèm gỏi có thể là búp chuối, rau càng cua hay bắp cải để không ngán. nấu 1 nồi cháo vậy lè lưỡi cóc. cháo này tui tự chế, đâu từ hồi 15 - 16 tuổi thì phải. tui mà bịnh, má nấu cháo đơn giản chỉ với đậu xanh, cà rốt, thịt bò. mà khổ, vị giác, khứu giác bình thường đã nhạy, lúc bịnh còn nhạy gấp bội dù mũi nghẹt, miệng đắng nha. nên lúc khỏe, ăn thịt bò kiểu gì cũng được, tới hồi yếu trong mình, mùi thịt bò thấy ghét lắm, không thơm mà khăm khẳm, nhứt là ăn không hết, hâm lại càng dã man hơn.

tối nay tui lại nấu cao lầu. tự vì biết ăn món này sẽ ăn được nhiều, trưa đã ăn chay rồi - cà tím nướng, canh cua rau đay. hehe. mà đúng là rau sống trong này chán thiệt diếp cá lựa lắm mà cũng không có được loại non, thơm, nhai vô toàn nghe mùi lá trầu, may mà nước thịt xíu không đỏ, chớ đỏ nữa thì không khác gì nhai trầu à. mấy loại rau thơm cũng vại, chả có mùi, toàn thấy hôi. dạo này hay nấu cao lầu cho người khác ăn, nhiều người khen, chưa thấy ai chê. có thể vì lịch sự nên vậy.

ở SG thì làm cao lầu, chớ về HA thì thôi, cơm muôn năm. cơm má nấu, đơn giản là cá dzụn - mấy con cá nhỏ nhỏ, có khi đủ loại như cá nục, cá mối, cá liệt... loại cá mà nhà hàng, quán ăn hổng thèm - rồi kho với thơm, ớt bột, rau luộc, canh, rau sống, nước mắm ớt, có bữa thêm mắm dưa. chỉ vậy thôi mà con nhỏ quất 3 chén cơm là bình thường. má tui hay hỏi có ăn cá ngừ, cá thu lát không, tui thường xua tay. ở SG không có cá dzụn thì phải ăn chớ cá to nó không thơm, kho lâu thấm, để cho thấm thì thịt cá chắc cũng phải chín hơi bị rục. tui ghét vậy. cắn miếng cá phải thấy vị ngọt, tươi, thấy được cảnh con cá còn quẫy khi còn sống chớ nhai mà biết là nó nằm chết queo trong mấy cái thùng ướp hóa chất thì... đúng là nhai cơm như nhai rơm.

8/8/11

nói thật, cứ mỗi lần xem So you think you can dance là tui lại muốn viết vì cảm xúc của những tiết mục, mà phần lớn là ở thể loại múa đương đại (contemporary) mang tới - tui thấy gần gũi với thể loại này nhứt từ âm nhạc cho tới động tác, nhất là chủ đề. tình cảm, trải nghiệm của biên đạo là chất liệu để họ tạo nên các động tác, còn diễn viên là người thừa hành như đầu bếp nấu các món theo công thức bếp trưởng đề ra. tuy nhiên, cũng như nấu nướng, nếu không làm với cả trái tim và tâm trí, khó lòng có được một món ăn ngon miệng lẫn ngon mắt. nếu có được câu chuyện đằng sau món ăn đó, hẳn sẽ còn thú vị hơn, đúng không?

nguồn cảm hứng trong phần 7 này [tui chưa xem những phần khác] đến từ MẸ, sau đó đến BẠN. Robert đã khóc khi được chia sẻ cảm xúc về mẹ với biên đạo Travis, cả hai nhận được sự đồng cảm từ giám khảo Mia, chị vừa mất mẹ trước đó 1 tuần. khán giả, tui, cũng khóc như mưa, bởi không người nào trên đời này quan trọng với tui bằng má.

tui từng đau đớn khi nhìn thấy má mình khóc, tui từng gắt lên với bà khi bà vì quá hiền lành mà tự làm đau mình, tui từng chết điếng, không khóc nổi khi nghĩ má sẽ bỏ tui đi mãi mãi. má ăn được, ngủ được, má vui là tui vui. tui tuy không chiều theo những mong muốn của má nếu là quyết định của đời mình nhưng tui biết, dù tui làm gì, chỉ cần tui khỏe, tui hạnh phúc với lựa chọn của mình, bà cũng sẽ hạnh phúc. má đã hi sinh cho tui nhiều, tui biết, cho tới khi nào tui chưa làm mẹ thì tui cũng chưa hiểu được lòng mẹ bao la thế nào. tui cũng chưa thể biết được sự nhọc nhằn 9 tháng cưu mang rồi sinh con thế nào, chăm bón bú mớm nữa. má tui kể, tui là đứa khó nuôi từ trong trứng nước, hành hạ má đủ kiểu. sau này tui lớn, tui cũng ương bướng như hồi còn trong bụng má. tui đã quyết thì tui làm, tui không nhân nhượng. chắc chắn má tui cũng buồn nhiều, nhưng má cũng phải bỏ qua cho tui, vì nước mắt chảy xuôi mà.

mỗi năm trôi qua, tui càng cố gắng tranh thủ thời gian về với má. quanh quẩn ở nhà thôi chứ chả làm gì đặc biệt. đòi ăn cái này, đòi uống cái kia, nhưng mà má ưng vậy. kể ra thì tui cũng muốn đi chơi đó đây hơn là về HA, nếu không có má ở đó thì chắc năm thì mười họa tui cũng không về. về HA 1 tháng, có khi 2 tuần tui chỉ ở tịt trong nhà, không bước ra khỏi ngõ, cũng không thấy bí bức. với tui, HA là má, má là HA. nên ai hỏi HA có chỗ nào hay, ăn chơi ở đâu, tui đều nhờ em gái tui tư vấn, chớ tui chỉ biết góc bếp của má tui thôi.

về bạn bè, nói sau nha. tui đang bịnh. mệt quá, thở không nổi, nói không ra hơi.