22/10/13

chuyện nọ xọ chuyện kia


1. đang giờ vàng, nhà nhà sực nức mùi thức ăn trên bàn, tivi chiếu những bộ phim, chương trình mà nhà sản xuất phải tranh nhau mua mới lên sóng được. bỗng còi cứu hoả, còi xe cảnh sát hụ. thông thường nếu chỉ đánh nhau thì kệ đời nhưng có tín hiệu báo cháy thì phải nhấc mông lên kiểm tra. ồ, thiên hạ hướng mắt về phía mình. nhưng đèn điện vẫn sáng choang, chắc chả làm sao, nghe nhầm lời thì thầm bên gối còn được huống hồ còi hụ. cơm canh lùa tiếp vào mồm, phim Hàn xẻng vẫn cứ thế mà dán mắt. rồi... cả nhà tối om. mất điện tức có chuyện. định thần 3 giây, giấy tờ và laptop đâu. định bụng vác theo nhưng hành lang vắng ngắt nên thôi, mạng cùi đi trước đã. xuống đến nơi thì chao ôi là tiếng người. át tất thảy là giọng bà mẹ chửi cô con gái - kẻ đang mắc kẹt trong thang máy cùng cô con gái 4 tuổi.

chẳng là cô này nghe tin trụ điện dưới đường cháy (bà hàng xóm khu đối diện sợ cháy leo cả vào nhà mình gào lên rồi báo công an, cứu hoả đến) dắt theo con chạy ào xuống xem cháy nhưng thay vì đi thang bộ thì lội vào thang máy cho nhanh. ai ngờ đâu, nhân viên điện lực đến, ngắt điện cả khu cái roẹt báo hại hai mẹ con treo lơ lửng ở quãng giữa của tầng 1 và tầng trệt. biết sai cô và con gái nín khe, hai mẹ con chắc cũng sợ khi phải đứng trong bóng tối và không có lỗ thông gió - quạt tắt sau khi mất điện rồi mà. bà mẹ bên ngoài lo cho con nhưng mồm cứ chửi liên hồi, bà làm cho không chỉ bảo vệ mà hàng đống người khác hoảng cả lên. bà bắt người này người kia, kéo cả nhân viên điện lực vào cạy cửa thang máy cho con bà ra. bà mặc kệ những người đàn ông, kẻ thì tìm cách tháo chốt, người thì kéo cửa từ bên ngoài, bà vẫn cứ nói, cứ chửi con mình.

hai anh nhân viên điện lực bị dựng cổ ngay giờ ăn tối đến cũng chả vui vẻ gì nhưng một anh nhiệt tình, hiểu rằng phải giải cứu người trước khi tìm hiểu sự cố về điện nên xắn tay áo vào giúp. anh còn lại gắt, đó không phải là chuyện của mình, người ta tự lo. bà mẹ kia được thể xông vào mắng nhiếc nào là đồ vô lương tâm, nào là chỉ biết phận mình. nhảy vào can bà mẹ bấn loạn kia ra một cách qua quýt là người đã gọi các đơn vị đến xử lý vụ cháy nổ do điện.

bà này được 3 người phụ nữ khác vây lấy, hỏi sự tình và lại thêm 1 lần tường thuật mọi chuyện không quên nhấn mạnh công trạng về sự nhanh nhẹn của mình. đồng thời chê bôi 2 người khác về sự luống cuống, tắc trách của họ trong việc không giữ chìa khoá thang máy, không lưu số điện thoại khẩn cấp của đơn vị bảo trì thang máy, quan trọng hơn là mũi không thính, mắt không tinh như mình để phát hiện vụ cháy trên cột điện, mà khi biết cũng không nhanh tay gọi cho CA phường, điện lực lẫn sở cứu hoả.

một trong 2 người bị chê trách là một phụ nữ khác, bà gào lên trong điện thoại với anh nhân viên bảo trì thang máy cùng một thông tin: T. hả? con qua ngay...! có người kẹt trong thang máy. điện thoại vừa ngắt, bà mẹ kia giục giã gọi lại lần nữa, phải nhấn mạnh có trẻ con, chúng nó đang rất hoảng sợ, và thế là bà này phải lặp lại lần 2, y như cũ, tuyệt nhiên không thêm gì bớt gì. trước và sau cuộc điện thoại đó, bà liên hồi nhắc: những lúc thế này - tức có tin nóng sốt - đừng đi thang máy, đi thang bộ là an toàn nhất! chả hiểu sau này có ai nhớ thông điệp này không?


2. tui đang cố tình làm một bài tập khi đọc 3 cuốn sách này:






đây là những cuốn sách mới nhất thuộc tủ sách điện ảnh do đạo diễn Việt Linh chủ biên - xin tiền tài trợ, thoả thuận tác quyền, thúc đẩy dịch giả, biên tập chuyên môn. ba cuốn sách này với cá nhân tui chúng cực kỳ hữu ích, hơn cả 2 cuốn Gọi tiếng cho hình (nói về âm thanh), Khung hình tự sự (nói về hình ảnh - quay phim). hiện tui đang ngấu nghiến cuốn của David Manet, đọc để thêm kiến thức để đầu óc được mở mang, không chỉ cho làm nghề mà đơn giản là khi xem phim mình hiểu được dụng công của đạo diễn. sẽ nhâm nhi 2 cuốn còn lại lần lượt.

rảnh rỗi hơn tui sẽ nói rõ vì đâu lại có bài tập trên.

3. bạn nào đang ở VN, có thể ra rạp xem phim thì chịu khó quành lại phòng vé mua vé xem 


xong rồi tui nói chuyện hay dở của công tác đạo diễn phim này sau nha! ;)

2/10/13

closer

không có thời gian ra rạp mấy nhưng vô tình xem lại những phim xưa cũ như I Am Sam, Closer. coi rồi mới thấy, những lần trước đó hoặc lần đầu tiên xem khác xa với bây giờ, ý là cảm xúc, cảm nhận đó. nói nghe thì lên gân chớ mấy cái vụ này - thưởng thức nghệ thực - cần kiến thức là 1, kinh nghiệm sống là 2. hồi xửa hồi xưa coi I Am Sam, Closer không có nhói tim nhói ngực như bây giờ. phim gì mà cắt tùm lum lớp, lớp nào cũng bị khứa một nhát đau đau, ngứa ngứa.

thiệt tình là hổng có yêu nàng miệng rộng, tóc vàng nhưng mà không lẽ giờ kiếm cái poster này về trưng nữa thì trong nhà có tới 2 poster phim mặt mũi nàng chình ình trên tường sao trời? nói chớ giờ kiếm poster xịn của phim này hơi bị khó, tự vì phim cũ quá rồi, lại còn hay nữa thì thiên hạ đã thó hết rồi còn đâu. mà thôi, treo chi cho đầy nhà, có thì cũng vậy thôi.

cái tagline của phim này thiệt là ưng dạ. không phải vì lớp nghĩa đen của nó mà còn bởi cái ý tứ sâu xa thuộc về quan điểm sống liên kết mật thiết với tính cách nữa. khi thực sự tin vào điều gì đó, sống với niềm tin đó thì bạn sẽ có những hành động tương ứng đi kèm tính cách của mình. dĩ nhiên tính cách được vun đắp bởi môi trường sống, chịu ảnh hưởng lớn từ đó. 




đây là lúc Dan gặp Alice (thực ra chỉ là cái tên giả mà cô gái tự đặt cho mình) trên xe bus.


thời điểm Dan gặp Anna thì anh đã sống chung với Alice nhưng vẫn bị nhiếp ảnh gia tóc vàng, miệng rộng quyến rũ. cuộc đối thoại giữa hai người khiến mình bật cười vài lần vì có những điều gợi nhớ quá khứ. Dan cũng có sức quyến rũ và sức mạnh, anh thể hiện rõ khi ra lệnh: "Lại đây!"


khoảnh khắc Alice cảm nhận được người đàn ông của mình đang hướng về người phụ nữ khác thật lay động. cô đẹp nhất trong phim ở cảnh này.


Larry tình cờ gặp Alice và anh đã truy vấn cô nhiều điều. Larry gợi nhớ đến phần lớn đàn ông.



đồng cảm nhất với Alice ngay khoảnh khắc cô tuyên bố hết yêu Dan, người đàn ông cô nguyện yêu cả đời. mọi thứ trôi tuột như có một lực hút mạnh rút cạn hết mọi cảm xúc, tình cảm. vèo 1 cái, vậy là hết, chẳng có gì còn lại, không gì có thể níu kéo. điều này quả thật đáng sợ. mình đã và đang trải qua.



vì sao poster chỉ cho khán giả thấy một nửa gương mặt, đúng hơn là chỉ thấy 1 con mắt của 4 nhân vật? tui nghĩ theo hướng chúng ta khó nhìn thấy hết được mọi việc dẫu có là nhìn xoáy vào tâm can của kẻ khác dù ở gần ngay cạnh cũng chả có nghĩa là hiểu rõ, biết tuốt.

PS: vừa xem phim về bác Steve Jobs. xem xong buồn khôn tả.