cảm thấy rất buồn. có cái gì đó đang hành hạ mình. muốn khóc thét lên để những ức chế đấy trôi tuột ra ngoài. ghét cái hiện trạng, cứ chốc chốc nước mắt cứ trào ra hai khóe, sống mũi hơi cay cay rồi lại thôi. rồi lại bắt đầu. rồi lại thôi. nó khiến mình mệt mỏi.
có lẽ đã mắc chứng bệnh dựa dẫm kể từ khi gặp bạn. bệnh đã trở nặng mà mình ko hay ko biết. cái nỗi lo sợ tưởng chừng dở hơi của mấy tháng trước ko còn là hoang tưởng nữa.
tim mình thắt lại. mình ko thở được mất mấy phút. mắt cứ nhìn trừng trừng vào màn hình vi tính. rồi mình gạt đi, mình phải viết, phải tập trung vào mà viết. nhưng mình đã thất bại. đầu óc mình cứ mông lung, và mình mong giá mà đừng có cái gì kìm lại, đè ngay ngực, để tiếng khóc có thể vỡ òa. ấy vậy mà, nước mắt chỉ rón rén bò xuống gò má, lăn dài lăn dài xuống tận cằm. nhưng nó ko nối thành dòng, mà cứ ngắt quãng, ngắt quãng làm nhiều lần. ko biết đêm qua có mơ gì ko mà sáng ra mặt nhòe nhoẹt nước mắt.
hình như lâu lắm rồi mình mới thấy buồn đến mức đờ đẫn cả người. và ko buồn đeo lên mặt chiếc mặt khác khi ra đường.
tối, mình đã nốc hết 4 lon bia trong khi đi lang thang. mình đã nhìn cái thứ thức uống có cồn này ít nhất 3 lần, và cũng đã bỏ đi vì biết nó sẽ chẳng giúp đc gì. ấy vậy mà, mình lại vẫn cứ mua, và vừa đi vừa uống. có thể mình mong có thể khóc 1 trận thật đã đời và sau đó bản thân đừng dằn vặt vì chuyện cỏn con ấy nữa. thật ra nó có quá nghiêm trọng đến mức mình cảm thấy rơi xuống một cái hang thật sâu như thế ko? mình đã hỏi mình hàng trăm lần từ tối qua đến giờ. tại sao lại biến 1 hạt cát thành con dao rồi bị đâm nát bởi nó. mình cũng ko biết. và mình cũng ko nói ra đc.
Phải dùng rượu mạnh với thuốc lá, bia ko đủ đô. Đọc cái câu "nhân danh tình yêu người ta làm khổ nhau" trên kia nhớ ra có câu loài người tạo ra chúa và chúa bỏ rơi họ
Trả lờiXóa