25/7/07

đêm


đêm nay cũng như những đêm khác, tôi thức trong lúc mọi người ngủ. tôi không biết liệu họ có mơ những giấc mơ đẹp hay xấu và mỗi sớm mai thức dậy cũng chẳng ai hỏi ai về điều đó. dường như ai cũng múôn cất cho riêng mình những điều sâu kín ấy. hehe, tuy vậy, chắc gì ng ta đã nhớ đc tình tiết của các giấc mơ mà kể lại. tôi thì thi thoảng sẽ nhớ rất rõ. rồi vào khoảng thời gian đêm nối ngày, tôi kể bạn nghe. một sự sẻ chia, mà lắm lúc tôi cảm thấy nó là chuyện vô bổ, như hằng hà sa số câu chuyện ko đầu ko cuối chúng tôi nói với nhau. song tôi chưa bao giờ nghĩ những điều tôi đổ ập lên đầu bạn tôi là thứ rác rưởi, bốc mùi, thối hoắc và lẽ ra tôi nên chôn nó xuống hơn 3 tấc đất. có lẽ bạn tôi xui xẻo, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi bạn về điều đó. có những người lo lắng rằng họ sẽ mất tôi, và tôi cũng có tâm trạng đó với một số ng. nghĩ lại tôi thấy mình rất buồn cười, khi nỗi sợ đánh mất 1 ng bạn đã khiến tôi khóc rưng rức suốt 30', mặt mày xám xịt suốt mấy ngày chỉ vì điều rất nhỏ. gần đây tôi phát hiện, nỗi lo sợ là có thật, nhưng chúng trở nên trầm trọng hóa khi tôi sắp đến kỳ kinh nguỵêt. và tôi tự hứa, đừng nên chấp nhặt những điều tủn mủn rồi tự làm khổ mình,và khiến bạn mệt mỏi...

đêm nay cũng như những đêm khác, tôi nghe những bản nhạc trong khi mắt lướt hàng đống trang web, tài liệu, đọc những bài thơ của ai đó hoặc ghé vào những blog lạ. thi thoảng, tôi ngừng vịêc đọc, lắng nghe. có bản nhạc làm tôi vui, nhưng cũng có bản nhạc khiến tôi mất ngủ. có bản nhạc khiến tôi nhớ đến 1 bộ phim, cũng có bản nhạc làm tôi liên tưởng đến bối cảnh nào đó, có thể đã xảy ra, có thể sẽ xảy ra. tôi ko biết mình đang nghĩ gì hay có lẽ tôi đã thôi nghĩ về điều mà tôi ko thể tự trả lời/ thực hiện đc một mình. tôi để mặc kệ nó và kiên nhẫn chờ đợi. âu cũng là một cách luyện tinh thần.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét