- thứ 5, ngày 25/3/2010. ngày mà theo dự báo thời tiết, nhiệt độ Sài Gòn sẽ lên tới 40. nghĩ tới cái nóng như thiêu như đốt đó, tôi nghĩ mình nên ở nhà, cắm đầu làm việc hơn là chạy lăng quăng ngoài đường để tránh bị say nắng. rốt cuộc, chạy tới đúng giờ ngọ mới mò đầu về nhà. rồi xăng xái đi nấu nướng, ăn uống, đóng gói một số thứ, lo thủ tục giấy tờ này nọ. mệt tới mức chỉ muốn lăn ra ngủ. nhưng rồi có ngủ đâu. hehe, chạy tới chạy lui nguyên buổi chiều cho một chuyện mà không nghĩ là sẽ làm trong ngày hôm nay, trong thời điểm hiện tại luôn. nhưng mà vui, nhưng mà hào hứng. kể ra thì cũng chỉ cần vậy thôi, ha.
- chiều muộn, ngồi ở Givral ăn bánh, uống dừa tươi, nhìn ngắm mọi thứ ở ngoài cửa kính cũng như bên trong quán. bỗng thấy Pi hay diễn viên múa đương đại Ngô Thanh Phương cùng các bạn của mình đang tạo dáng trước thềm Nhà hát Thành phố. có lẽ, họ đang chuẩn bị hình ảnh cho dự án mới. sẽ chẳng còn dịp nào để tôi nhìn Pi và các bạn cùng các động tác vũ đạo như chiều nay. tự dưng thấy bùi ngùi. rút điện thoại, gọi cho Pi để nói rằng, A đang nhìn Pi và các bạn đấy nhé! nhưng cô nàng không nghe máy. phải rồi, làm sao có chỗ cất điện thoại khi mặc một chiếc quần jumpsuit may bằng vải lụa chớ. hehe. vẫn còn nợ Pi hai việc. dứt khoát phải trả nợ trước khi tiễn tháng 3. Pi là một trong số người hiếm hoi mà mỗi lần gặp gỡ đều tạo cho mình sự hào hứng để làm việc.
- nghỉ tết dài. định bụng khi nào Hội An vào thu thì mới lại về. nhưng hôm qua nói chuyện với em gái, nó nhắc, "má lại đau mắt. má mình già rồi." lòng xốn xang, ngổn ngang. nước mắt ứa ra, nhất là khi đọc Quà của bố (sẽ mua vài cuốn dành tặng cho một số người bạn đang ở xa, nhưng hầu hết là phụ nữ :) ). có lẽ, dù hè nóng bức thì cũng sẽ cố về vài ngày với u. để chọc u cười, để trêu u cáu, để kỳ cọ lưng cho u, để sáng sáng thức dậy chở u đi ăn sáng, uống cafe, để đi chợ cùng u, để mè nheo với u...
- chiều vừa ngồi làm vừa nghe nhạc, có một câu hơi bị ác... "nhớ người hay nhớ hương". hehe.
- chiều muộn, ngồi ở Givral ăn bánh, uống dừa tươi, nhìn ngắm mọi thứ ở ngoài cửa kính cũng như bên trong quán. bỗng thấy Pi hay diễn viên múa đương đại Ngô Thanh Phương cùng các bạn của mình đang tạo dáng trước thềm Nhà hát Thành phố. có lẽ, họ đang chuẩn bị hình ảnh cho dự án mới. sẽ chẳng còn dịp nào để tôi nhìn Pi và các bạn cùng các động tác vũ đạo như chiều nay. tự dưng thấy bùi ngùi. rút điện thoại, gọi cho Pi để nói rằng, A đang nhìn Pi và các bạn đấy nhé! nhưng cô nàng không nghe máy. phải rồi, làm sao có chỗ cất điện thoại khi mặc một chiếc quần jumpsuit may bằng vải lụa chớ. hehe. vẫn còn nợ Pi hai việc. dứt khoát phải trả nợ trước khi tiễn tháng 3. Pi là một trong số người hiếm hoi mà mỗi lần gặp gỡ đều tạo cho mình sự hào hứng để làm việc.
- nghỉ tết dài. định bụng khi nào Hội An vào thu thì mới lại về. nhưng hôm qua nói chuyện với em gái, nó nhắc, "má lại đau mắt. má mình già rồi." lòng xốn xang, ngổn ngang. nước mắt ứa ra, nhất là khi đọc Quà của bố (sẽ mua vài cuốn dành tặng cho một số người bạn đang ở xa, nhưng hầu hết là phụ nữ :) ). có lẽ, dù hè nóng bức thì cũng sẽ cố về vài ngày với u. để chọc u cười, để trêu u cáu, để kỳ cọ lưng cho u, để sáng sáng thức dậy chở u đi ăn sáng, uống cafe, để đi chợ cùng u, để mè nheo với u...
- chiều vừa ngồi làm vừa nghe nhạc, có một câu hơi bị ác... "nhớ người hay nhớ hương". hehe.
Uh, nhớ người hay nhớ hương???
Trả lờiXóaÁo đẹp, không phải màu đỏ tự nhiên nhìn khác
Trả lờiXóaMrs Trương: nghi là nhớ cả hai quá chị :))
Trả lờiXóaanh Phú: hehe, đâu phải lần đầu không là màu đỏ đâu anh. :P