* 2009, nhất là 6 tháng cuối, có thể xem là năm mình thay đổi nhiều về tư tưởng, cái nhìn về cuộc sống. và mình hài lòng về sự thay đổi này, bởi nó theo hướng tích cực. không ôm nhiều thứ vào mình, không khiến bản thân mệt mỏi vì suy nghĩ nhiều mà phần lớn đều do nhạy cảm. sống đơn giản, thật chẳng hề đơn giản, nhưng mình đã thực hiện được, ít nhất là từ phía mình trong phần lớn mọi chuyện. có lẽ, vì thế, mà mình không bị mất ngủ nữa, ít cáu giận hơn và cũng cảm thấy hạnh phúc hơn.
nếu nhìn lại hòng tìm ra cột mốc đánh dấu sự thay đổi này chắc chắn khó. nhưng mình nghĩ, có lẽ sự xuất hiện của một người đã như một loại gia vị [mà khi ăn khó có thể nhận biết nếu bạn không có cái lưỡi đặc biệt] giúp quá trình đó diễn ra nhẹ nhàng [như nắng lẻn vào cửa sổ mỗi sớm - nhớ những ngày ở quê thế không biết! :)] nhưng nhanh chóng. và cũng khó xác định được họ đã làm gì hay chỉ đơn giản là xuất hiện đúng lúc nữa? thỉnh thoảng, mình mỉm cười và thầm cảm ơn người đó, hạt nắng nhỏ mang đến niềm vui cho mình.
* sau mỗi lần trở về, người ra đi lẫn người ở lại đều bị mất cân bằng đôi ba ngày vì thói quen sinh hoạt tạo ra cảm giác trống vắng, nỗi nhớ khi không ở cạnh nhau. có lẽ, với mình, sự tan hợp này giúp vòng quay của bánh xe trên những con đường nay đã không còn rất nhỏ nữa trở nên nhẹ tênh, thật sự yên bình. mình yêu những khoảnh khắc đạp xe quanh phố, khám phá vài ngóc ngách nhỏ xíu, ngồi ở đâu đó nhìn ngắm mọi thứ xung quanh như con mèo con khám phá cái góc vườn bé tí vào mỗi sáng như thể lần đầu nó đến. những lúc đó mình thong dong nhất, đầu óc chẳng một chút vướng bận. và mục tiêu của 2010 cũng đơn giản như thế: làm sao để có được những phút giây tâm tĩnh, lòng bình an.
ảnh: flickr
nếu nhìn lại hòng tìm ra cột mốc đánh dấu sự thay đổi này chắc chắn khó. nhưng mình nghĩ, có lẽ sự xuất hiện của một người đã như một loại gia vị [mà khi ăn khó có thể nhận biết nếu bạn không có cái lưỡi đặc biệt] giúp quá trình đó diễn ra nhẹ nhàng [như nắng lẻn vào cửa sổ mỗi sớm - nhớ những ngày ở quê thế không biết! :)] nhưng nhanh chóng. và cũng khó xác định được họ đã làm gì hay chỉ đơn giản là xuất hiện đúng lúc nữa? thỉnh thoảng, mình mỉm cười và thầm cảm ơn người đó, hạt nắng nhỏ mang đến niềm vui cho mình.
* sau mỗi lần trở về, người ra đi lẫn người ở lại đều bị mất cân bằng đôi ba ngày vì thói quen sinh hoạt tạo ra cảm giác trống vắng, nỗi nhớ khi không ở cạnh nhau. có lẽ, với mình, sự tan hợp này giúp vòng quay của bánh xe trên những con đường nay đã không còn rất nhỏ nữa trở nên nhẹ tênh, thật sự yên bình. mình yêu những khoảnh khắc đạp xe quanh phố, khám phá vài ngóc ngách nhỏ xíu, ngồi ở đâu đó nhìn ngắm mọi thứ xung quanh như con mèo con khám phá cái góc vườn bé tí vào mỗi sáng như thể lần đầu nó đến. những lúc đó mình thong dong nhất, đầu óc chẳng một chút vướng bận. và mục tiêu của 2010 cũng đơn giản như thế: làm sao để có được những phút giây tâm tĩnh, lòng bình an.
ảnh: flickr
viết nhẹ nhàng đáng yêu thế :P :)
Trả lờiXóa