9/4/10

khi nào thì ta gặp nhau và rồi...






cầm cái danh thiếp của ông chủ Flower box trong tay và nghĩ: khi nào thì ta giáp mặt nhau? cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai người xa lạ sẽ thế nào nếu như không bắt đầu bằng những câu hỏi? qua vài thông tin mà cô nhân viên cung cấp, tôi cảm thấy hiếu kỳ về anh chàng này. tò mò, đôi khi cũng mang đến vài điều thú vị nếu quyết định khám phá.

lần gặp gỡ đầu tiên của tôi với những người có một thời điểm gần gũi, gắn bó? một số nhớ, một số đã quên. từ lần gặp đầu cho đến lần thứ 2,

-có người mất cả năm. chẳng có lý do gì rõ rệt thì phải. có lẽ, đơn giản là chưa đến thời điểm thích hợp. đến giờ vẫn nhớ lần gặp đầu tiên ấy, ở đâu, ăn gì, uống gì, nói về chủ đề gì.

- có khi, chỉ mất 5 phút. vừa thả nhau về đến cửa nhà, lại ới nhau đi tiếp. ngồi ở một quán khác, lại vẫn là cà phê. ríu rít như chim và huyên thuyên như thể là bạn từ thuở nào.

nếu tính gặp nhau ở một kênh khác, gián tiếp như internet, điện thoại thì khó nhớ hơn nữa. trừ lần nấu cháo suốt 2 tiếng đồng hồ sau lần đầu gặp gỡ 30 phút trước đó trên Yahoo. tới bây giờ vẫn nhớ, hai đứa nói về đề tài gì, điện thoại nóng rãy ra làm sao. cả hai tháng sau đó, tối nào cũng ôm điện thoại để buôn dưa lê, cười khúc khích, có khi còn đọc sách cho nhau nghe, có lúc một đứa khóc một đứa chọc cho đứa kia khóc cho thật đã. rồi lúc mặt chạm mặt nhau, thấy ấm áp lắm, gần gũi lắm, chẳng có một chút khoảng cách nào. bởi lẽ hai đứa chưa từng cư xử theo kiểu thế giới mạng và thế giới thực là hai chuyện khác nhau.

những lần hiếm hoi hai đứa cùng ở một thành phố thì lê la đủ chỗ cốt để thỏa mãn ham muốn về sách siếc, phim phiếc, cafe, gái trai, rượu bia. đủ cả. tôi nhớ cái lần hai đứa chui qua khu Kim Liên lục lọi đống sách cũ rồi khuân về một núi, như thể đi buôn hàng lậu. hai đứa ra Hotline trên đường Trần Hưng Đạo ngồi. cười thỏa mãn, rồi chia sách để ký tặng nhau. bằng bút chì, bạn nhiễm từ tôi cái thói quen này. bạn thì ám ảnh một buổi trưa bạn làm xong, đèo tôi ra Cuối Ngõ, hai đứa uống rượu Sán Lùng [thì phải]. những tưởng sắp được ngồi với tôi, hai đứa sẽ làm vài chai rượu, lại cà kê dê ngỗng - bạn nói vừa nói lúc nãy - nhưng phải đợi đến tháng 10. khi Hà Nội vào thu, khi một rừng người đổ về mừng 1000 năm...

có những người dù chưa từng một lần gặp mặt trực tiếp nhưng nghĩ đến họ, tôi vẫn mỉm cười, thích thú khi chọn được một món quà nào đó, cảm thấy lo lắng khi chẳng nhận được tin tức từ họ.

tôi không biết cũng chẳng hỏi, ấn tượng đầu tiên của mọi người về mình cũng như hỏi chính bản thân về họ. chỉ đơn giản, trực giác sẽ mách bảo cho tôi, họ có thể đi chung với mình một quãng đường hay không và có họ trong đời là sự may mắn.

thỉnh thoảng, tôi vẫn cảm thấy hoang mang về các mối quan hệ, về những gì đã và đang diễn ra. cái thứ tình cảm đang lớn dần, tự dưng khựng lại rồi bắt đầu thối rữa. như sự mòn đi của đế giày, chẳng phải lúc nào cũng đùng một cái, mất tiêu cái đế, còn trơ khất mỗi phần thân. đôi lúc, tôi đánh hơi được điều bất thường, đôi lúc không. mà thật ra, có tài đến đâu thì cũng không đo được lòng người. đành chấp nhận: cái gì cũng có hạn sử dụng. tới một lúc nào đó tự dưng người ta ngãng nhau ra. đôi khi chẳng phải không còn yêu quý nhau nữa. đơn giản, tách nhau ra đi trên những con đường khác, thi thoảng liếc trộm nhau, cười một cái.


ảnh: Angelique chụp ở Flower box

2 nhận xét: