những ngày này tui thèm dậy sớm. đứng ở cửa sổ vừa đánh răng vừa hít thở cái se se lạnh của ban mai, rồi đi dạo, ăn sáng. nhưng 10 bữa hết 9 bữa tui không thể. có hôm vì mắc đái mà dậy từ 6h, mắt nhắm mắt mở đi vào toilet rồi đi ra. vén mùng, chui vào. lúc đó mở mắt, nhòm qua khoảng trống be bé của cái rèm đoán hôm nay mặt trời đi trốn hay không. có hôm, đọc được vài trang sách trước khi ngủ lại. có hôm, ngủ luôn và mơ những giấc mơ dài và kỳ lạ. những gương mặt lạ quen, những sự kiện kỳ ảo trong mơ theo tôi ra hiện thực. cười đến đau ruột cũng cảm thấy xót xa khi có sự trùng lặp ngẫu nhiên.
2.
cuối tuần rồi, 1 anh bạn tui nói, sang năm kiếm thằng nào đó cưới rồi đẻ con đi. tui lắc đầu quầy quậy nói," không không không. em chỉ muốn làm những điều em muốn, sống cuộc đời tự do." bạn tui cự: muốn nhiều lắm, bao nhiêu mới đủ? làm cả đời cũng không hết, làm làm gì cho lắm. - nhưng mà em không muốn làm điều đó - cưới chồng và đẻ con. vì rất rất nhiều lý do tui không muốn làm 2 điều này.
bữa trước đó nữa, có 1 anh bạn, kêu dạo này tui dẻo miệng khi tui khen cái áo hôm qua ảnh mặc đẹp. :)) tự nhiên thấy buồn cười mà cũng buồn buồn. buồn cười vì bạn nói mỉa mình, buồn buồn vì bạn nghĩ mình vậy. không biết có phải ảnh gặp quá nhiều người dẻo miệng quá nên giờ thành ra vậy không nữa?
3.
tui nghĩ chắc tui có vấn đề. nếu nhìn vào hiện trạng hiện tại của tui chắc nhiều người nghĩ do thiếu trai mà ra. :)) vì vậy mà tui khó tính quá! từ cách làm việc cho tới cách sống, cả với người xung quanh lẫn với bản thân. nhưng mà nói thiệt, trời sinh tui ra vậy rồi, không có vì thiếu-đủ mà dễ tính hơn hay đáng ghét đi. tui đáng ghét sẵn từ trong bụng má tui rồi. má tui nói tui là cái đồ cứng đầu, ương bướng.
tui không chấp nhận được chuyện 20 tuổi mà không biết gói một món đồ 4x7cm bằng giấy A4 không được. gói không phải đòi hỏi đẹp mà phải đủ kín, không bung ra, mùi, hay thứ gì bên trong không thoát/ rơi ra. không lẽ mấy thứ này tui cũng phải thị phạm hay làm thay? tui cũng không chấp nhận được việc nhà quét nửa cái, bồn cầu rửa một bên. tui không có gọn gàng ngăn nắp gì nhưng đụng vô thì làm cho nó đâu vô đó chớ không có trây ra.
tui không coi chuyện gì nhỏ chuyện nào lớn, hoặc làm hoặc dẹp, nhưng tui dường như không thể đòi hỏi điều đó ở người khác. tui muốn mất lòng trước được lòng sau, rõ ràng, thẳng thắn để khỏi suy diễn nhưng mà ai cũng muốn làm tay lái lụa nên tui lạc lõng, thành người dị hợm.
có nhiều lần bị vặn vẹo: công việc thôi mà, làm chi khổ dữ rứa? hay làm vậy để tiền đâu cho hết?... trời ơi, tui không có làm mà là đang sống. sống với những điều mình không muốn như thể muốn đá đít đứa nào đó ra khỏi nhà mà phải cười cợt nhã với nó thì làm sao chịu nổi chớ? sống có 1 lần thôi, sao phải đeo mấy lớp mặt nạ?
5.
thành phố này, môi trường sống quanh tui đang bị nhiễm độc nặng. tui ngột thở, tui không chịu nổi nữa. những ngày gần đây, những người gần gũi nhứt cũng có dấu hiệu muốn gây hấn dù chỉ ở mức độ "nhắc nhở" hoặc "cảm ơn". và tui, tuy dừng lại, thở sâu vài phút trước khi hồi đáp cũng không thể tỏ ra như không có gì được. riết rồi tui không muốn gặp ai, không muốn nấu nướng hay ăn uống, xem nghe đọc gì cùng ai. một mình có vẻ ổn vì không có trút bực dọc lên họ và ngược lại.
tui nghĩ mình bị nhiễm độc nặng quá rồi. nên chắc tui phải tìm đường chữa bịnh cho mình. rời SG chừng 20 ngày đi đây đó nọ kia có đủ gột rửa chưa ta?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét