nghĩ về quá khứ. ko hẳn. chỉ là tự nhiên kỷ niệm đẩy cửa bước vào căn nhà thiếu hơi người đã lâu, mốc meo, bụi bặm, bám trên bàn ghế, giường tủ, mạng nhện nơi góc nhà hiện rõ mồn một dưới ánh nắng thuỷ tinh của mùa đông thôi. thế nên, cứ để mặc những đứa trẻ con ấy nghịch phá trong một chốc, một lát cũng được, xem như một món quà trước Giáng Sinh nhỉ?
nhìn tập Đàn, cầm nó trong tay, nhớ An. rõ rồi! hai đứa đã mua đc cuốn này ở nxb Trẻ vào một buổi trưa nắng như đổ lửa. chỉ còn một cuốn, nằm lẩn khuất giữa một đống thơ tình vớ vẩn. An reo lên như bắt được vàng, có lẽ vì thế mà mình nhường An giữ. hờ hờ, rồi 2 đứa mất cả buổi chiều ngồi Hi – end “đọc” nhưng cũng bó tay. hehe, An có biết chút ít hội hoạ nên cũng bày đặt đoán ý này nọ, mà mình thì bướng, bác bỏ hết, làm anh chàng tức anh ách. hehe...hôm nay ngồi ở Hi – end nhớ bữa đó kinh khủng. tháng rồi bịnh liên miên, tự chăm bản thân hoặc bỏ bê luôn nên cũng nhớ hộp cháo, bịch sữa. hôm qua bị bạn mắng, sĩ diện hão, kiêu hãnh rởm vì cái tội ko chịu nhờ vả ai cả để rồi đói run người. nhưng mà... có phải nhờ ai cũng đc đâu. nếu có bạn ở đây, thì miễn bàn, việc đó của bạn là cái chắc. nhớ bạn đã vui đến mức định làm một bài lục bát tặng 2 đứa điên, nhớ An đã muốn gặp bạn đến mức mong sớm đến 30 – 4 để đc uống rượu với bạn, âm mưu bỏ mình ở nhà với mẹ. thi thoảng còn tỏ ra ghen với bạn nữa chứ bởi lúc nào với mình, bạn cũng đc xếp trên 1 bậc! rõ hâm đơ, vì đằng nào bạn cũng ở cạnh tớ lâu hơn cơ mà! thấy chưa, quá rõ rồi còn gì!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét