22/7/09
chỉ tại con chim chích chòe... [khồng, điêu đấy! :D]
- hôm nay tự hứa với lòng là chuyên tâm làm việc không lê la hết nhà này sang nhà khác nhưng mà trong quá trình làm việc, bất ngờ thấy cái hình này, thích quá nên bỏ lên đây. vì sao lại thích cái hình này? có 2 lý do:
1. hồi nhỏ, lúc chưa đi học thì phải, hồi đó hay ốm nên ba má toàn nhốt ở nhà để khỏi ho, viêm phế quản... bố mẹ mua cho các thể loại đồ hàng để mình chơi. thế giới của mình và bên ngoài cách nhau cái cửa sổ. bạn bè hàng xóm thi thoảng chạy qua, nhón chân lên nói chuyện, mua bán - chơi đồ hàng với mình. nhiều lúc đồ hàng rơi ra ngoài mình cứ nhón chân, nhòm xuống dưới đầy tiếc nuối vì biết chắc món đồ đấy sẽ rời xa mình vĩnh viễn.
nhà với mình hồi đó chẳng khác gì cái tổ chim như trong hình. chơi chán thì leo lên thang ngồi nhìn ra cửa trông ba má đi làm về. có khi tối mịt, trời thì mưa gió, mình ở trong nhà không sợ nhưng thấy má về dĩ nhiên là mừng lắm. má kể, ngoan lắm, ở nhà chơi một mình, chơi chán thì ngủ, ngủ chán thì lại chơi. có hôm má mua 10 kg gạo về nhưng vội đi dạy nên chưa kịp trút vào thùng, mình ở nhà, xúc từng lon (sữa bò) gạo vào trong thùng. bà hàng xóm đi ngang cửa sổ, nhìn vào thấy rồi về kể với má rằng nó tỉ mẩn, cẩn thận lắm, chẳng làm rơi hạt gạo nào ra ngoài.
hình như đến năm 5 tuổi, có em rồi thì mình hết đau ốm, mới được chạy tung tăng mà lúc đó thì cũng đã chuyển nhà rồi. nhưng mà vẫn nhớ những ngày quanh quẩn trong nhà, hồi đấy sao mà chịu nổi nhỉ? giờ thì thôi rồi, cuồng chân ngay.
2. cái hình giống cái chuồng chim nhà nội có. chú út của mình hồi đó học cấp 3, khoái nuôi cá nuôi chim. con cháu thì hay nghịch cá, lúc giận chú thì ra sau nhà, đuổi bắt mấy con cá long nhãn được chú cưng như vàng như ngọc, rứt mang, thả xuống cống, dội nước cho trôi hẳn. chú về, đếm cá, thấy mất đâu 1/3, phân nửa, hậm hực, đe dọa, năn dỉ, dụ dỗ cháu lần này là lần chót.
còn cái chuồng chim, có một bữa, chú kiếm đâu mấy miếng gỗ mỏng mang về. hì hục cưa, khoét cửa, rồi đóng mất cả buổi trưa. may mà ông nội đi làm, không thì cả chú lẫn cháu đều bị ăn đòn. chú vừa làm vừa giải thích cho cháu là tại sao phải làm cái nhà cho chim sẻ. nào thì là mưa khỏi ướt, nắng hem có cháy tóc chim - chú làm như cháu không phân biệt được lông với tóc í! (hồi đó ra đường cháu cứ phải đội mũ mà mũ làm cháu thật nực nội cái đầu nên cháu không chịu đội, má cháu toàn kêu, nắng làm cháy tóc mà tóc cháy sẽ rất xấu để cho cháu đội mũ.) rồi chim mẹ đẻ trứng, sẽ ấp trứng nở thành chim con, đẹp lắm. mà chim sẻ thì bắt sâu cho vườn rau của bà nội, rồi chú sẽ cho cháu vuốt ve mấy chú chim sẻ con. chu choa, chú dụ dỗ cháu đi ra sau nhà lấy rơm lót tổ đó mà.
cái tổ làm xong, mãi chẳng thấy chim sẻ tới ở, cháu hỏi chú, chú nói, chim chóc sợ ông nội nên trốn hết! cháu trẻ con, đi mách ông. ông đánh chú một trận tơi bời, cháu khóc vì biết lỗi. chú lại dỗ cháu bằng cách hiến tế một con cá long nhãn.
cháu đầu của cả họ nội, vả lại cũng ngoan, chỉ nghịch phá mỗi chú út nên hồi đó mình được cưng. chả bù cho bây giờ, chẳng ngoan tị nào, lại chả chiều theo ý ai.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
em ơi, chia đoạn ngắn ra chứ không đọc mệt lắm.
Trả lờiXóamà cái hình chuồng chim kia đáng yêu quá xá luôn.
em đã hiệu đính rồi đấy ạ! :) lần sau sẽ lưu ý vụ ngắt đoạn nhỏ. căn bản là do cỡ chữ em set nhỏ nên càng khó đọc.
Trả lờiXóaem tính bữa sau làm cái chuồng chim như trong ảnh á. để bỏ thư mỗi khi giận dỗi hoặc có chi tức tối người yêu mà không nói ra được. giận quá mất khôn mà, dùng cách này để kiềm chế và để không tích tiểu thành đa, đắm thuyền vì cái lỗ rò. :D