- đi nhận thù lao của mình mà bị đối xử như là đi xin. hứ, lặng im mà nghe họ nói năng và bắt chờ đợi dài cổ à? quên đi. đây không xin xỏ nhé! và cũng chẳng thừa thời gian rỗi để ngồi đếm thằn lằn văn phòng các bạn sau khi mắt mỏi vì đọc sách mang theo. các bạn này í, cứ quen cái thói hách dịch từ thời não thời nào rồi, không thì thầm vào tai các bạn thì các bạn tưởng ai cũng chịu được thái độ đó của các bạn í. mặt đanh lại, nói rành rọt, thậm chí cả với sếp của các bạn í luôn. lần sau, nghe tên mình là đâu vào đấy!
- hồi còn đi học Đại học, mình đi cái xe đạp cùi từ những năm đầu cấp 2 nên bọn nhà xe khinh thường ra mặt. lúc nào gửi xe cũng bắt mình để chỗ nắng. mình nổi điên thì mấy chú đó lí luận: xe đạp [cùn] thôi mà, nắng mưa thì cũng có làm sao. có sao chớ, nó cùn với anh nhưng với tui nó là cái chân. vả lại, tui gửi xe, tui trả tiền chẳng xin xỏ gì hết ráo. ai sao tui vậy, mắc mớ chi anh phân biệt đối xử? mấy thằng cu nhòm mặt mình im re. từ đó về sau là thôi, hết dám nói để xe chỗ nắng gió hay mát mẻ gì nữa. giờ cái xe máy cùi cũng bị những ánh mắt dè bĩu hoặc chán chẳng buồn nói chiếu vào mỗi khi gửi xe. không nói gì thì còn lơ chớ mở mồm là oanh tạc lại ngay! thấy ghét! chuộng hình thức mí vật chất quá đỗi. còn trên sở làm, haizz, ta nói, 30 người thì hết 30 mạng kêu réo đổi xe, kiếm cái xe đi cho ngon lành, nó là bộ mặt của mình đó! mệt hem? chán hem. bộ mặt mới kinh chớ! cái xe cũng giống như quần áo, éo là cái gì hết ráo. làm được gì mới tính. riết rồi 30 đồng chí cũng hiểu rằng tới khi nào con xe của mình hem chạy được nữa mới có một em khác thế vô, bằng không, nó vẫn là cái chân của con nhỏ.
- đi siêu thị, ở quầy hoa quả, khay táo xanh, nhãn hàng và biểu giá là táo Mỹ, tem trên quả táo thì New Zealand. mình hỏi ngay một em đang đứng ngay đấy chuyện này thực hư như nào: "tại sao tem một đằng biểu giá một nẻo? tôi vào đây mua hoa quả là vì tin vào uy tín của siêu thị nên nhờ chị giải đáp rõ ràng để tui còn quyết định tới đây nữa hay thôi!" em này đi gọi một em khác đến, tua băng lại câu hỏi của mình - dĩ nhiên trừ đoạn uy tín kia. em kia mặt mày cau có, đáp: "táo Mỹ còn lại có mấy trái, bọn em vừa chất táo NZ lên chưa kịp thay đổi biểu giá cũng như nhãn hàng." mình hỏi thêm: "thế giá như nào? bằng nhau?" em kia đáp: "bằng giá". sau rồi mình mới biết em mà mình than phiền từ đầu là quản lí. nếu em nhân viên kia với vẻ mặt nhăn nhó như cái bị thì kiểu gì em í cũng cau có với mình. may quá, đỡ phải phiền đến quản lí vì thái độ của nhân viên. à, hôm sau quay lại thì thấy, giá táo NZ chênh với giá táo xanh Mỹ ngót 3.000/kg. hehe.
- mình hay may quần áo, ít khi mua. căn bản vì thích màu mè hoa lá hẹ theo ý. mà cũng chỉ may một chỗ thôi, hơn 3 năm rồi. bà chủ chỗ này cắt khéo tay nên không chỉ có mình mà nhiều khách thích. bạn bè thấy mình mặc rồi hỏi han sau đó mình dắt đến may cũng hơn 5 người. ưu điểm là thế, nhưng khuyết điểm thì may lâu ơi là lâu. không chỉ vì nhiều hàng mà còn vì mỗi chị chủ cắt và cắt tùy hứng, đâm ra thay vì 15 ngày có đồ thì có khi 3 tháng sau chưa xong. vì là khách quen, cũng hay nói chuyện nên mình cũng du di, không làm căng. nhưng đợt rồi thì cáu vì ngót 4 tháng rồi, quần áo các kiểu lên con số 10 vẫn chẳng thấy đâu. ấy vậy mà, mình tuyên bố: "chị xem làm thế nào được thì làm!" rồi về thì sau 10 ngày, tất cả các đơn hàng đều được giải quyết! và chị chủ đích thân gọi điện báo, đã xong đồ, đừng giận nữa sang lấy. đấy, cứ thông cảm, cho qua và bị thất hẹn mà không nổi đóa là y như rằng được đằng chân lân đằng đầu! xù lông lên một phát là đâu vào đấy ngay. thế có phải là ép người dữ dằn lên hay không?
xin lỗi vì comment không đúng chỗ, tớ ở BRVT, nếu ở SG thì tốt quá rồi còn gì. Tớ đang bị giam lỏng đến hết năm nay, cũng bùn
Trả lờiXóađọc câu chuyện xe đạp của cậu, tớ thấy giống mình đấy, cũng có thời tủi thân, bị xem thường. Nhưng hồi đó trẻ con, bây giờ lâu lâu chạy cup 70 cùi ra đường thấy cũng thoải mái, chả để ý.
Sống hiền thì không được nhưng cũng chẳng thích
sống khó chịu và hời hợt.
cứng mềm tùy lúc em ạ. Những cách giải quyết của em anh đều đồng tình hết.
Trả lờiXóacó gì đâu mà không đúng chỗ. :) bị giam lỏng là thế nào bạn Râu nhỉ?
Trả lờiXóaà, thật ra chỉ khó chịu khi bị buộc như thế thôi chứ cau có suốt thì thể nào cũng mệt mỏi vì kiểu như nó có 1 nguồn năng lượng dội ngược vào mình í, vui vẻ với người khác thì mình cũng sẽ hạnh phúc, bằng ngược lại, sao mà vui cho đặng! :D còn hời hợt thì dĩ nhiên là không. :D
@ Marcus: em hoàn toàn nhất trí với anh. cứng mềm tùy tình huống. kiểu không phải lúc nào cũng dịu dàng í mà. hihi.
Trả lờiXóa