11/9/09

tri túc và những thứ khác


- hôm bữa, ông anh lâu không nói chuyện nhảy vào chat. hỏi han mình chuyện công việc, tình cảm, cuộc sống (bao quát hết rồi còn gì?). mình luôn thẳng thắn trước các câu hỏi của anh í, nhưng dừng lại ở câu hỏi về thu nhập, cũng nói thẳng luôn quan điểm về chuyện đó. anh hỏi mình sống sao, mình đáp: em thấy thoải mái, không bí bức gì dù khối lượng công việc ít hơn trước - đồng nghĩa với thu nhập kém hơn. anh nói, tri túc à? vầng. thế là không tốt à?

chuyện tiền bạc với mình cũng quan trọng vì mình phải giúp gia đình nhưng không phải là mục tiêu hàng đầu, không phải lúc nào cũng tính toán chi li hay cân nhắc rất kỹ trước khi làm chuyện gì đó. tiền bạc hay những thứ như xe cộ, quần áo, điện thoại... đều là vật ngoài thân với mình, chỉ là phương tiện, không phải mục đích. không để chúng ràng buộc mình, làm mình không thấy thoải mái.

- hôm thứ 4 (thêm hôm nay nữa, tổng cộng ngồi ở đó ngót 10 tiếng, dù lẽ ra, mỗi người chỉ phải trực 3 tiếng một ca), đi trực hội chợ Việt Build ở NTD Phú Thọ. chị kia vừa mới vào làm đi hội chợ, ghé qua gian hàng rồi ngồi nói chuyện với mình hơn 1 tiếng. tựu trung lại, mình rút ra, chị này cũng giống như nhiều người Việt, dứt khoát phải lập gia đình, sinh con đẻ cái dù chưa tìm thấy tình yêu. rồi sự thành công của một người là phải mua được cái nhà, có một chỗ làm ổn định, đi một cái xe bằng anh bằng bạn. sâu trong đáy mắt chị, mình là đứa không thuộc về xã hội này.

- cũng chuyện ở hội chợ Việt Build. mình không biết, mọi người đi hội chợ như nào chứ mình thì mình rất ngại ôm hết mọi thứ giấy tờ gì gỉ gì gi mà các gian hàng phát/nhét vào tay khách. mình chỉ lấy thứ mình thực sự quan tâm, còn lại từ chối thẳng bằng lắc đầu, xua tay ngay từ chỗ gửi xe. vì cái thói quen, đụng cái gì cũng vơ nên mình thấy, khi phải móc túi dù chỉ có 3.000 đồng - bằng tiền gửi xe (tối thiểu) ở hầu hết mọi nơi ở SG và các thành phố trong cả nước - họ cũng cảm thấy nuối tiếc và luôn miệng đòi hỏi, tại sao không cho không một tập tài liệu có giá trị ít nhất vài năm như các tờ rơi, brochure (?) mà mình đồ rằng, về đến nhà họ sẽ vứt toẹt vào sọt rác.

mình chấp nhận móc tiền túi bù vào 3.000 đồng nếu người mua thật sự muốn có (thông qua việc người ta lật từng trang giấy, lướt sơ qua bằng thái độ trân trọng) nhưng còn băn khoăn hoặc không có tiền mua thêm. còn với những người có cái suy nghĩ, "cho đi chớ, hội chợ mà./ cho đi chớ, giảm giá đi chớ, số cũ rồi, ngoài chợ họ bán rẻ thúi!" thì dẹp nhé. chẳng thế mà hồi tổ chức Toàn cảnh điện ảnh Pháp lần 1 (năm 2007 thì phải), bác phụ trách văn hóa của Lãnh sự quán Pháp đã nói: "dù có là 20.000 đồng 1 vé, 10.000 đồng/ vé cho sinh viên thì cũng phải bán vé, không có phát vé miễn phí vì của cho là của ôi (đối với dân Việt)".

- đã quyết định nâng nền nhà thêm 5 tấc để những trận lụt con con, má khỏi phải lội nước bì bõm mà không có ủng. SG hôm nay trời đã nắng, nóng trở lại. không biết ở quê như nào. má nói, để tìm thợ và chờ trời nắng ráo. thế là thôi, không về Hội An ăn Trung Thu nữa. gửi bánh về cho má và em trước, tới rằm, ngồi nhà nhìn đèn sáng rực thành phố mà thèm thứ ánh sáng bàng bạc lẻn vào khung cửa sổ trên gác xếp hay tiếng trống lân giòn giã văng vẳng xa xa. bạn bè dường như ai cũng muốn đến Hội An vào dịp Trung thu thì phải. bây giờ đã có đôi ba người hỏi khách sạn, hỏi nơi nào ăn ngon dù chẳng phải lần đầu đến Hội An. mình hứa, lúc đó mình ở đâu điện thoại sẽ ở đó để các bạn cần là giải đáp ngay.

- chiều, thèm cao lầu quá nên nấu. ăn mà thèm rau Hội An. trong ảnh ở trên, du khách thử làm người dân Trà Quế, cuốc đất, tưới rau, cắt rau. tour này được nhiều người thích. dĩ nhiên, khách nước ngoài nhiều hơn khách trong nước. cũng như tour đi tham quan Mỹ Sơn bằng đường sông. hôm qua, đọc số 2 của Nhịp sống Sài Gòn, thấy có nhắc đến món mít hấp mà lục lọi mãi không thấy loạt hình mình làm rồi chụp 2 năm trước. món này độc nhất vô nhị của quê ngoại mình đấy.

4 nhận xét:

  1. Nặc danh12/9/09 05:45

    Hehe anh cũng thấy người VN đôi lúc quá chán á. Nhìn xunh quanh bạn bè anh á, cũng đến tuổi rồi thi nhau lập gia đình, xây nhà cho bằng bạn bằng bè, rồi sinh con. Ngay cả đứa em gái của thằng bạn thân mới 23-24 tuổi mà giờ cũng có chồng có con rồi. Nghĩ đến mấy chuyện đó thấy vòng đời của con người (VN) sao mà ngắn và vô vị quá.

    Đoạn sau này giống kiểu như để người ta biết mình người Hội An ha hihi, tại anh hỏi ở entry trước giờ đọc qua entry này nên có cảm giác vậy.

    P.S: brochure ghi vầy nè :D

    Sirius Star

    Trả lờiXóa
  2. Em ơi, cái bác tưới nước kia giống y chang hình ảnh ngày xưa đó nha.

    Con gái có tiền nâng sàn nhà cho ba mẹ là giỏi lắm rồi :)

    Trả lờiXóa
  3. @ anh Si: hihi, tự nhiên nhớ mày mạy chớ không có chính xác nên nghi ngờ chút. em hiệu đính rồi nha anh.
    thiệt, tự nhiên thấy chán kinh, vì mọi người cứ giữ cái quan điểm sống đó. nội chuyện đi du lịch (để hưởng thụ) cũng thấy chán. cứ đi đâu là leo lên xe, tới nơi phải có nhà hàng, ở khách sạn rồi nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, ra karaoke luyện giọng. haizz. em rất chi là dị ứng đi du lịch đông. mệt văn mỏi nên toàn trốn đi riêng, mình ênh cho nó thoải mái và được hưởng thụ mấy thứ mà người Việt mình kêu là khùng.

    hehe, em cũng kêu ca vụ Hội An hoài đó chớ. tại lâu ni anh Si không có ghé nhà em nên không biết thôi hà. :D

    @ anh Lừng: cho mẹ thôi anh à :)

    Trả lờiXóa
  4. Nặc danh14/9/09 02:26

    Ừa, đôi lúc ngán ngẩm, đi du lịch mà cũng phải gặp phải mấy chuyện xô bồ chả thoải mái được tí nào. Đi du lịch đông còn cái nữa là lắm người nhiều ý mình ko được theo ý mình :D

    Sirius Star

    Trả lờiXóa