1. vừa được tin, cuối tuần này phải rời SG. chẳng phải đi một mình mà phải theo một lịch trình cùng vài ba chục người. oải nhưng phải cố thôi. dự định lên cao nguyên cuối tuần rồi hủy thì ngay lập tức cuối tuần này phải đi, chỉ khác, hai nơi cách nhau chừng vài trăm cây số. không phải đi chơi nhưng sẽ biến nó thành cuộc chơi. thế là được chứ gì. tìm ra cách hưởng thụ thì ắt sẽ nhẹ nhàng.
2. sáng ra, mở mắt chộp cái điện thoại xem giờ. thấy có tin nhắn mới. Jetstar thông báo đổi giờ bay. kệ mịe, lo đi làm. đến chiều thì có một em gọi điện thoại, thẽ thọt:
- chị ơi, số điện thoại này có phải đăng kí vé cho... không ạ?
- đúng rồi em, có chuyện gì? (thật ra là mình đã biết chuyện gì rồi!)
- sáng nay chị có nhận được tin nhắn đổi giờ bay của bên em chưa ạ?
- giờ nào em nhỉ? chị quên mất rồi.
- dời sang 3 giờ cùng ngày chị ạ.
- em có chắc giờ đấy là giờ chính xác chưa? hay chị lại lon ton đi ra rồi lại lẫm chẫm đi về?
- dạ chị ơi, giờ bay bên em là giờ dự kiến chị ạ. em không dám hứa chắc với chị điều gì hết.
- thế nếu chị phải chạy tới chạy lui bên em có chịu tiền taxi và chịu trả tiền tốn thời gian cho khách không? chi tiết việc đền bù thế nào em cho chị biết luôn để chị làm sẵn đơn khiếu kiện, sợ lúc đấy lại không có thời gian í mà.
- chị ơi, em cũng hi vọng là chị được bay đúng giờ ghi trên vé, nhưng nếu phải thay đổi thì chị thông cảm giúp chứ không có đền bù gì cả trừ trường hợp khách phải ngủ lại qua đêm.
- ơ hay, thế thì khi mua vé của bên em khách phải chịu cả việc mất thời gian, mất tiền và mất sức à?
- chị ơi, thông cảm giúp bọn em.
- rồi rồi...
còn may là em bé này còn biết cách cư xử đấy! nói cho cùng thì máy bay cũng chỉ là xe đò trên không thôi. được mỗi cái đi nhanh hơn xe đò nên ta phải chấp nhận. nghĩ tới chuyện tay xách nách mang ngót 30kg hành lí chạy tới chạy lui là mình ớn tới óc. mấy bạn mà hủy chuyến rồi bắt mình chạy xuôi chạy ngược thì cứ cẩn thận. hừm.
3. hôm qua, phát hiện ra đã mất một vài thứ khá quan trọng. hừm. chả biết bao giờ tìm lại được. mà kệ thôi, càng cố tìm càng khó thấy. cứ chơi bài lờ lớ lơ có khi lại hay.
4. tối, ngồi bên hông Nhà hát TP với 2 gái. thật ra mình muốn đi bộ chứ không thích ngồi. ăn cơm Hương Giang xong ai lại ra đấy ngồi bao giờ. phải chăm đi lại thì mới xứng với lời khen của bác Thuận hớt tóc chớ. haha. trái đất thật nhỏ, SG càng bé tí. đụng mặt nhau chan chát. nẫu. không có mình là thêm 2 cái cốc nhựa bị bỏ lại trên thành tường cạnh Nhà hát rồi nhé. hừm. gái A. nhớ nhé, lần sau mình không có nhắc khéo hay đá đểu rồi đá thẳng đâu nhớ!
5. nhà thơm nức mùi bánh nướng kem tươi cà phê. mình mua những 5 cái, gái T. đi làm về sớm nên không ăn được bánh khi còn nóng. kể cũng tiếc. cơm Huế ngon quá, ăn những hai bát nên chả còn chỗ đâu nữa mà ăn bánh. mua bánh vì nhớ một người. người đấy giờ không thể đi mua được.
(*) thơ Nguyễn Khoa Điềm
ảnh: tóc mình giờ thế này - nguồn flickr
2. sáng ra, mở mắt chộp cái điện thoại xem giờ. thấy có tin nhắn mới. Jetstar thông báo đổi giờ bay. kệ mịe, lo đi làm. đến chiều thì có một em gọi điện thoại, thẽ thọt:
- chị ơi, số điện thoại này có phải đăng kí vé cho... không ạ?
- đúng rồi em, có chuyện gì? (thật ra là mình đã biết chuyện gì rồi!)
- sáng nay chị có nhận được tin nhắn đổi giờ bay của bên em chưa ạ?
- giờ nào em nhỉ? chị quên mất rồi.
- dời sang 3 giờ cùng ngày chị ạ.
- em có chắc giờ đấy là giờ chính xác chưa? hay chị lại lon ton đi ra rồi lại lẫm chẫm đi về?
- dạ chị ơi, giờ bay bên em là giờ dự kiến chị ạ. em không dám hứa chắc với chị điều gì hết.
- thế nếu chị phải chạy tới chạy lui bên em có chịu tiền taxi và chịu trả tiền tốn thời gian cho khách không? chi tiết việc đền bù thế nào em cho chị biết luôn để chị làm sẵn đơn khiếu kiện, sợ lúc đấy lại không có thời gian í mà.
- chị ơi, em cũng hi vọng là chị được bay đúng giờ ghi trên vé, nhưng nếu phải thay đổi thì chị thông cảm giúp chứ không có đền bù gì cả trừ trường hợp khách phải ngủ lại qua đêm.
- ơ hay, thế thì khi mua vé của bên em khách phải chịu cả việc mất thời gian, mất tiền và mất sức à?
- chị ơi, thông cảm giúp bọn em.
- rồi rồi...
còn may là em bé này còn biết cách cư xử đấy! nói cho cùng thì máy bay cũng chỉ là xe đò trên không thôi. được mỗi cái đi nhanh hơn xe đò nên ta phải chấp nhận. nghĩ tới chuyện tay xách nách mang ngót 30kg hành lí chạy tới chạy lui là mình ớn tới óc. mấy bạn mà hủy chuyến rồi bắt mình chạy xuôi chạy ngược thì cứ cẩn thận. hừm.
3. hôm qua, phát hiện ra đã mất một vài thứ khá quan trọng. hừm. chả biết bao giờ tìm lại được. mà kệ thôi, càng cố tìm càng khó thấy. cứ chơi bài lờ lớ lơ có khi lại hay.
4. tối, ngồi bên hông Nhà hát TP với 2 gái. thật ra mình muốn đi bộ chứ không thích ngồi. ăn cơm Hương Giang xong ai lại ra đấy ngồi bao giờ. phải chăm đi lại thì mới xứng với lời khen của bác Thuận hớt tóc chớ. haha. trái đất thật nhỏ, SG càng bé tí. đụng mặt nhau chan chát. nẫu. không có mình là thêm 2 cái cốc nhựa bị bỏ lại trên thành tường cạnh Nhà hát rồi nhé. hừm. gái A. nhớ nhé, lần sau mình không có nhắc khéo hay đá đểu rồi đá thẳng đâu nhớ!
5. nhà thơm nức mùi bánh nướng kem tươi cà phê. mình mua những 5 cái, gái T. đi làm về sớm nên không ăn được bánh khi còn nóng. kể cũng tiếc. cơm Huế ngon quá, ăn những hai bát nên chả còn chỗ đâu nữa mà ăn bánh. mua bánh vì nhớ một người. người đấy giờ không thể đi mua được.
(*) thơ Nguyễn Khoa Điềm
ảnh: tóc mình giờ thế này - nguồn flickr
tóc đẹp tâm sự đẹp :)
Trả lờiXóaTâm sự đẹp, còn tóc...chưa tưởng tượng được, cho cái ảnh đi, nợ hoài.
Trả lờiXóakhiep, di dau ma 30kg hanh ly ghe the ha ban.Co bao nhieu doi giay do trong 30kg ay ;D
Trả lờiXóaem lạy mợ ợ, lần sau em ko có lon ton chạy khắp cái Nhà hát như thế đâu >.<
Trả lờiXóatrời, anh Marcus mí anh Phú làm em phải đọc tới đọc lui coi tâm sự của mình đẹp chỗ nào í. :"> vụ ảnh, anh Phú ơi, cách nay mấy ngày có up ảnh rồi mà. ảnh mới chắc còn lâu nữa mới có. :D
Trả lờiXóa@ White linen: em về nhà đó chị nhưng Tết nhứt, phải sắm sửa cho gia đình nên đợt nào cũng như buôn hàng chuyến. :( còn giày, em còn đang suy nghĩ coi sẽ mang về bi nhiêu đôi chị ạ. :D khả năng 4 đôi và hơn thế nữa rất cao. vì mang về thì nhiều chứ mang vô lại chắc sẽ ít hơn. ;)
@ angelique: nói được làm được nhớ! :P