Tủn bẩu: từ hồi 360 hông đọc cái chi hay ho em viết cả. khổ, xưa giờ mình có viết được cái gì hay ho đâu. thế mà gái cứ bẩu, đọc thấy yêu đời, thấy cuộc đời sáng sống hơn, thấy yêu mình hơn. hự hự. mình đích thị gái, tuyền kể lể tỉ tê khóc lóc các thể loại, chả có cái gì cho ra tấm ra món. mà cách kể cũng chả có gì đặc biệt. có khi liếc sơ lại tự cười vào mặt mình. đấy như cái bịnh rồi, cái bịnh cười vào mặt mình í. cứ phút trước phút sau là tự trào ngay được.
mình chỉ tính cảm xúc theo phút theo giờ, không theo ngày theo tháng đừng nói năm. cứ căng mình ra từng phút từng giờ hẵng, rồi nếu có thể chúng sẽ tự khắc thành ngày rồi nối ngày thành tháng, vắt tháng qua năm. mình tịnh không tính cái gì dài được trừ những điều mình thực sự muốn làm trong cuộc đời này. cái mình muốn thì mình sẽ kiên định đi theo, vậy thôi. còn cái mình muốn mà phải có sự hợp tác của người khác thì mình không tính được. nhất là qua cái năm 2009 vừa rồi thì điều đấy càng rõ.
tối hôm qua đi ăn bún măng gà ở Hàm Nghi. chỗ này ăn luôn ngon hơn ở bất cứ quán nào ở Hà Nội. ở ngoài kia, sao món gì nấu lên cũng có mùi của nguyên liệu chính thế nhỉ? mình không chịu được loại nặng mùi như thế. kiểu như đưa miếng thịt vịt lên miệng là có thể hình dung được cả con vịt vừa được cắt tiết nhúng vào nồi nước sôi, lông chưa vặt sạch. chịu, buông đũa gấp. bún bò cũng thế, một lát thịt bò mỏng như giấy cơ mà mùi thì nặng như thể cả một con bò người bám đầy bùn đất phân phiếc các thể loại đứng trước mặt. kinh ghê hồn.
dạo gần đây bỏ bê chuyện bếp núc, cọng thêm chút xáo trộn là người gầy đi ngay. thế mới hãi. mở tủ lạnh, tủ trống trơn. thương nó thế. tự dưng có cảm giác các ngăn đang trơ trọi, buồn bã. có những hôm mình và các bạn kia thi nhau mua sắm rồi chất ú hụ các thứ vào lòng em í. chật căng, chen cứng hộp là hộp, nhưng lúc đấy chả thấy thương gì, mà nghĩ, chắc em í cũng vui. đành rằng tọp đi một chút thì mình thấy dễ chịu hơn, í là mặc quần mí áo thấy rồng rộng thì thích, nhưng lại sợ tụt không phanh thì chết. tầm này mà lăn ra ốm thì khốn khổ lắm. thế là lại lao ra chợ, chọn mua một cơ số thức ăn, chủ yếu là rau, chả thịt thà cá mắm gì. rửa ráy sạch sẽ cho rau dền, đậu bắp, cải ngồng, đậu rồng, cà rốt, cà chua xong thì mình xếp các em í ngay ngắn vào từng hộp, riêng bông cải xanh thì không rửa ráy gì xấc, ăn tới đâu rửa tới đấy. rồi mình đi nấu canh thơm cà cá mó, luộc 1/2 bông cải xanh, kèm 10 chú đậu bắp xanh non chấm với mắm - xong bữa trưa. mai là cá mó chiên mắm ớt, ăn kèm canh rau dền nấu tôm đất. riêng chuyện ăn uống, mình thường lên trước lịch để rã đông an toàn.
thôi, bây giờ mình ngồi (làm việc í nhá) Paris Deli chán chê rồi, mình thả bộ về nhà rồi đi ăn sushi mí hai bạn T đã. tối chắc đi nghe hòa nhạc ở Nhà hát thành phố. ngót 1 tháng rồi chả nghe ngóng gì, hậm hực ra phết.
à, đang đợi hình từ bạn Land nhé. bạn í nhắn mai tính mà hết ngày mai của hôm qua rồi í. hehe. nói vui thế thôi.
hình: flickr nhé!
mình chỉ tính cảm xúc theo phút theo giờ, không theo ngày theo tháng đừng nói năm. cứ căng mình ra từng phút từng giờ hẵng, rồi nếu có thể chúng sẽ tự khắc thành ngày rồi nối ngày thành tháng, vắt tháng qua năm. mình tịnh không tính cái gì dài được trừ những điều mình thực sự muốn làm trong cuộc đời này. cái mình muốn thì mình sẽ kiên định đi theo, vậy thôi. còn cái mình muốn mà phải có sự hợp tác của người khác thì mình không tính được. nhất là qua cái năm 2009 vừa rồi thì điều đấy càng rõ.
tối hôm qua đi ăn bún măng gà ở Hàm Nghi. chỗ này ăn luôn ngon hơn ở bất cứ quán nào ở Hà Nội. ở ngoài kia, sao món gì nấu lên cũng có mùi của nguyên liệu chính thế nhỉ? mình không chịu được loại nặng mùi như thế. kiểu như đưa miếng thịt vịt lên miệng là có thể hình dung được cả con vịt vừa được cắt tiết nhúng vào nồi nước sôi, lông chưa vặt sạch. chịu, buông đũa gấp. bún bò cũng thế, một lát thịt bò mỏng như giấy cơ mà mùi thì nặng như thể cả một con bò người bám đầy bùn đất phân phiếc các thể loại đứng trước mặt. kinh ghê hồn.
dạo gần đây bỏ bê chuyện bếp núc, cọng thêm chút xáo trộn là người gầy đi ngay. thế mới hãi. mở tủ lạnh, tủ trống trơn. thương nó thế. tự dưng có cảm giác các ngăn đang trơ trọi, buồn bã. có những hôm mình và các bạn kia thi nhau mua sắm rồi chất ú hụ các thứ vào lòng em í. chật căng, chen cứng hộp là hộp, nhưng lúc đấy chả thấy thương gì, mà nghĩ, chắc em í cũng vui. đành rằng tọp đi một chút thì mình thấy dễ chịu hơn, í là mặc quần mí áo thấy rồng rộng thì thích, nhưng lại sợ tụt không phanh thì chết. tầm này mà lăn ra ốm thì khốn khổ lắm. thế là lại lao ra chợ, chọn mua một cơ số thức ăn, chủ yếu là rau, chả thịt thà cá mắm gì. rửa ráy sạch sẽ cho rau dền, đậu bắp, cải ngồng, đậu rồng, cà rốt, cà chua xong thì mình xếp các em í ngay ngắn vào từng hộp, riêng bông cải xanh thì không rửa ráy gì xấc, ăn tới đâu rửa tới đấy. rồi mình đi nấu canh thơm cà cá mó, luộc 1/2 bông cải xanh, kèm 10 chú đậu bắp xanh non chấm với mắm - xong bữa trưa. mai là cá mó chiên mắm ớt, ăn kèm canh rau dền nấu tôm đất. riêng chuyện ăn uống, mình thường lên trước lịch để rã đông an toàn.
thôi, bây giờ mình ngồi (làm việc í nhá) Paris Deli chán chê rồi, mình thả bộ về nhà rồi đi ăn sushi mí hai bạn T đã. tối chắc đi nghe hòa nhạc ở Nhà hát thành phố. ngót 1 tháng rồi chả nghe ngóng gì, hậm hực ra phết.
à, đang đợi hình từ bạn Land nhé. bạn í nhắn mai tính mà hết ngày mai của hôm qua rồi í. hehe. nói vui thế thôi.
hình: flickr nhé!
hình đây, hình đây ! ^^ (khổ quá cơ !)
Trả lờiXóahttp://www.flickr.com/photos/dreamscatcher/sets/72157623047238207/
-Land-
Tủn là bạn oVi, hay là, chị (cũng) có quen oVi à?
Trả lờiXóahổm rày lười qua nhà anh chơi quá nha.
Trả lờiXóa@ Land: nghe cái điệu than của em kìa. yêu thế! :)
Trả lờiXóa@ cafe sữa: không em ạ. Tủn của chị là người khác cơ.
@ Marcus: em vẫn vào thường xuyên í chớ, chỉ có không lên tiếng thôi chàng ợ! :P