Cảm giác ngồi trên máy bay luôn bâng khuâng và nhiều xáo trộn, nhưng đó cũng là những khoảnh khắc thư thả nhất tôi có được. Tôi không biết những người du hành xuyên thời gian (nếu có thật) thì họ sẽ nghĩ gì trong lúc ngồi trong chiếc máy thời gian (dĩ nhiên nếu chiếc máy này cũng có thật). Tôi đồ rằng khi ấy, cảm giác chẳng khác nhiều với những lúc tôi ngồi trên máy bay và nghĩ về nơi mình vừa ra đi, rồi lại nghĩ về nơi mình sắp đến. Dù đi hay về, đó cũng là một cuộc chia ly, và cuộc chia ly nào thì cũng có một vài bâng khuâng.
Tôi thích điều đó, những lúc ấy tôi cảm giác như mình lại bước vào một chuyến phiêu lưu mới, không nhiều nuối tiếc mà tất cả chỉ toàn là hy vọng và dự định. Khi không tránh được chia ly, hãy biến nó thành một phần cuả sự trở về, đó là điều tôi luôn nhắc mình..
Tôi nhận ra, đôi khi người ta phải quyết định nhanh và gọn, rằng mình cần ra đi. Nhanh và gọn để thôi còn quyến luyến, để giữ được niềm tin vào những gì mình đang làm, và để một lúc nào đấy, nếu có thể, thì lại trở về...
Người chưa bao giờ ra khơi sẽ không biết yêu thương cả ngọn sóng lẫn bờ cát, nhưng chỉ cần đặt chân lên thuyền, họ sẽ học được bài học về giá trị cuả cả chuyến đi, bao gồm trong đó là cả thèm muốn được về bờ..
Nên tôi chọn sẽ lại ra đi...(của Dreams Catcher )
Đúng và hay quá, cảm ơn Imagine đã chia sẻ nha.
Trả lờiXóa^^
Trả lờiXóa..
(mới về, quá đuối, mai tính ! hì hì..)
-Land-