lại nhục. lần này thì quất 1 tiếng không ngừng dù chỉ vài chục giây. đời thật là bất ngờ đến thẫn thờ.
---
[lại trích dẫn]
Các bạn cứ quan sát sẽ thấy rằng khi người ta cám ơn, họ luôn nói thêm từ rất nhiều, mà không nói một ít: "Rất cám ơn", được. "Cám ơn một ít", không. "Cám ơn nhiều", có. "Cám ơn ít", không. Nó không nói lên điều gì. Trong tình yêu thì ngược lại, người ta có thể yêu một chút, yêu ít hơn, thậm chít rất ít, và nói ra: "Em (anh) quá ít yêu anh (em)", trừ các bên có liên quan thì điều này không làm tổn thương đến ai cả. Nhưng nói "cám ơn ít" thì không thể hình dung được. Người ta luôn nói quá lời cảm ơn. Vấn đề với lòng biết ơn là nó được dâng tặng một cách thái quá. Trái ngược với tình yêu, vốn có khuynh hướng chừng mực...
Nếu người ta để trong lòng lời cám ơn một người mà họ sẽ không cám ơn... Cách thức đạt được chỉ có thể bằng sự nhận thức ... và chắc chắn như vậy đối với đức tính thành thật!
(Cám ơn - Daniel Pennac)
---
mình vốn dĩ ít nói tiếng cảm ơn và xin lỗi với những người thân thiết và cũng chẳng thích nghe 2 từ ấy từ họ. với người xa lạ hoặc bạn bè bình thường thì dĩ nhiên dùng thường xuyên. ban đầu sẽ kêu ca là không thích nghe, nhưng họ cũng có những nguyên tắc sống riêng nên đành chấp nhận. thi thoảng, sẽ cáu um lên, em/tớ/ chị/ bạn thậm ghét nghe "cảm ơn/ cám ơn/ thanks".
PS: đang thích cái váy này tỉ tả, thích tất từ kiểu dáng cho đến màu sắc cả phụ kiện.
---
[lại trích dẫn]
Các bạn cứ quan sát sẽ thấy rằng khi người ta cám ơn, họ luôn nói thêm từ rất nhiều, mà không nói một ít: "Rất cám ơn", được. "Cám ơn một ít", không. "Cám ơn nhiều", có. "Cám ơn ít", không. Nó không nói lên điều gì. Trong tình yêu thì ngược lại, người ta có thể yêu một chút, yêu ít hơn, thậm chít rất ít, và nói ra: "Em (anh) quá ít yêu anh (em)", trừ các bên có liên quan thì điều này không làm tổn thương đến ai cả. Nhưng nói "cám ơn ít" thì không thể hình dung được. Người ta luôn nói quá lời cảm ơn. Vấn đề với lòng biết ơn là nó được dâng tặng một cách thái quá. Trái ngược với tình yêu, vốn có khuynh hướng chừng mực...
Nếu người ta để trong lòng lời cám ơn một người mà họ sẽ không cám ơn... Cách thức đạt được chỉ có thể bằng sự nhận thức ... và chắc chắn như vậy đối với đức tính thành thật!
(Cám ơn - Daniel Pennac)
---
mình vốn dĩ ít nói tiếng cảm ơn và xin lỗi với những người thân thiết và cũng chẳng thích nghe 2 từ ấy từ họ. với người xa lạ hoặc bạn bè bình thường thì dĩ nhiên dùng thường xuyên. ban đầu sẽ kêu ca là không thích nghe, nhưng họ cũng có những nguyên tắc sống riêng nên đành chấp nhận. thi thoảng, sẽ cáu um lên, em/tớ/ chị/ bạn thậm ghét nghe "cảm ơn/ cám ơn/ thanks".
PS: đang thích cái váy này tỉ tả, thích tất từ kiểu dáng cho đến màu sắc cả phụ kiện.
Không cho nói cảm ơn dzị nói gì bi giờ?????
Trả lờiXóakhông cần nói vẫn hiểu chị ơi. mấy chuyện nhỏ nhặt như là lẽ tất nhiên phải làm vì nhau thì có gì đâu mà cám ơn với cảm ơn. nghe mệt người bỏ xừ.
Trả lờiXóaÊ, hỏng nói mần sao biết trời???Chị mày mà kêu tự hiểu là chết chắc, k nói là không biết đâu nha. Thiệt.
Trả lờiXóa