19/10/10

trích dẫn

- ...tôi vẫn không hết băn khoăn về sự mất mát vẫn xảy ra mỗi ngày trong tình yêu. Không phải là sự mất mát khi đam mê không được đáp lại hoặc bị bội phản, mà là sự mất mát lặng lẽ không tiếng động của một phần chúng ta khi sống những năm tháng đằm thắm gần gũi những người yêu mình. Tình yêu thích hòa nhập và san bằng, tình yêu không thích cái phần lưu lạc trong linh hồn chúng ta, những căn nhà ấm không thích những cơn gió ban đêm không tên tuổi. Chúng ta gài cửa nẻo, giữ những cơn gió ở bên ngoài.

(Và khi tro bụi)

- Gặp lại những người bạn cũ không phải là một chuyện rất vui vẻ. Không phải vì nhắc lại thời xa xưa tươi đẹp với họ thì không dễ chịu. Cả tôi, tôi cũng cảm thấy nuối tiếc khi gặp lại bạn bè hồi đó. Họ cũng rất mừng khi gặp lại tôi. Nhưng, xét cho cùng, không có chủ đề câu chuyện nào của họ làm tôi quan tâm. Biết được những gì đang xảy ra ở thành phố tỉnh lẻ thời niên thiếu của tôi, hay biết được bạn bè cùng lớp bây giờ thế nào hoàn toàn không phải là mối bận tâm của tôi. Quá nhiều thời gian và quá nhiều không gian từ nay đã chia cắt tôi với con người mà tôi đã từng là.

(Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời)

- Thời gian mà chúng ta để lại sau lưng càng rộng lớn, giọng nói mời gọi chúng ta quay trở lại càng trở nên khó cưỡng hơn. Câu châm ngôn này có vẻ là một điều hiển nhiên, nhưng thật ra nó lại sai. Con người già đi, kết cục đến gần, mỗi thời điểm ngày càng trở nên thân thiết hơn và không còn nhiều thời gian để mất với các kỷ niệm nữa. Cần phải hiểu cái nghịch lý toán học của sự hoài nhớ: nó mạnh mẽ nhất vào thời trẻ khi khối lượng cuộc đời đã đi qua vẫn còn vô cùng nhỏ bé.

(Vô tri)

(còn nữa)

3 nhận xét:

  1. Chờ phần còn nữa...

    Viết 1 đoạn k đủ lủm 1 cái mà bày đặt break ra nhiều phần nữa cô nương?????

    Trả lờiXóa
  2. Chừng nào mới có phần nữa vậy? Ở đây k có gió vô nhà, mà có hơi lạnh vô nhà thôi, hichic....

    Trả lờiXóa
  3. Hay hén, nhưng phải có thời gian ngồi suy nghĩ nữa. Chị của em hnay có 2 cái test, chạy sút quần.

    Trả lờiXóa