1/1/08

Hắc Hải Đế truyền kỳ (Time)


Phi lộ

Tiểu sinh vốn người Kinh Bắc, tài hoa vang dội trời Nam, lại làu thông kinh sử, thêm sẵn bản tính lang thang, thường lững thững hóng mát tienve viên trang, phi ngựa rầm rầm đất cathy/thanglong, thật muôn phần hảo sảng, vỗ ngực tự thán mà rằng: “Đời cũng chỉ có thế mà thôi”. Bỗng ngày nọ nghe chân đập tim rung, biết tinh hoa phát tiết đã đến mức cực điểm, lại nghĩ trăm năm bia đá cũng mòn, trăm năm bia miệng vào rồi lại ra, thói thường là giống cao nhân thế ngoại, bước chân đi mây phủ mịt mùng, thần long kiến vỹ bất kiến hình, chẳng nhẽ không lưu lại hậu thế chút hư danh. Vả chăng có một hảo hữu hiền đệ, không quản gió táp mưa sa thì thầm tình tự, ái ân đến đoạn mặn nồng mà thốt: “Đợi bài tự sướng của anh sao lâu quá vậy?”(1). Nhân hôm nay tửu hứng tràn đầy, ý thơ man mác, bảo tiểu đồng đốt trầm hương thoang thoảng, ôm ki bốt nửa đêm mà viết nên thiên tuỵêt tác này. (Mạn phép các cụ tiền bối, con tự biết tài con so với các cụ, không kẻ tám lạng thì cũng người nửa (cục) phân, nay tranh đoạt tài năng với giời đất mà làm áng văn chương tuyệt thế, thật rạng danh cho bản môn ta lắm, xã tắc may lắm, thiên hạ may lắm)

Nay mời hảo hữu, huynh đệ bốn phương, thân bằng cố hữu xa gần tề tựu nhã giám, nhã giám!!! (Nếu các vị thấy chỗ nào cao siêu, khó hiểu thì hãy tự về bế môn 3 năm, nếu chưa đủ thì luyện thêm 3 năm nữa, khi nào thấy level ngất ngưởng, đọc lại, ắt khám phá được chỗ xảo diệu, đạo hạnh chắc chắn tăng tiến không biết đâu mà kể).

Hắc Hải Đế truyền kỳ

Bính Tuất niên, In tơ nét quốc, nhà nhà phú quý, người người lễ nghĩa, nam thanh nữ tú ăn tục nói phét dạo bước khắp Tô, Hàng. (2)

Ở đất Thần kinh, có một vị tiên sinh, vốn tục danh là Hải, được bằng hữu yêu mến mà xưng tụng Hắc Hải (hoặc Hai Danny, Hai deptrai, Hai ngoanhien, Hai itnoi, Hai soMot...) (3). Tương truyền, lúc thân mẫu mãn nguyệt khai hoa, hồng quang rực rỡ tán quang khắp vùng, có bậc chân tu tìm đến, thở dài mà rằng: “Người này sinh ra nếu không tài năng cực đỉnh thì ắt cuồng điên cực đỉnh”. Nói xong thì biến mất. Ấy chính là Thiên bồng nguyên soái, nhân dịp về Cao lão trang (4) thăm lão nhạc, lão mẫu, thấy thần quang chói loà khắp chốn, biết có kỳ tài giáng thế nên tìm đến mà xu nịnh vậy. Hải lên một tuổi đã biết lẫy, lên hai đã biết nói: “Em đẹp lắm” (5), thật có cái tài mà đàn ông phải ghen tỵ, có cái duyên mà đàn bà phải thèm muốn. Đến tuổi Hải đến trường, dăm bữa nửa tháng thầy giáo cô giáo đã cạn sạch vốn liếng, ganh ghét mà đuổi cổ về nhà tự học. Chẳng bao lâu thì Tứ thư ngũ kinh, bốc dịch bói toán, nửa đêm ngắm sao, nửa ngày ngắm lá, thập bát ban võ nghệ, binh khí phổ nằm lòng, thịt uống chén lớn, rượu thái miếng to, trên trời không môn nào là giỏi, dưới đất không thuật nào là tinh, lại thường rong chơi, uống rượu, trêu gái với F.Nietzsche, bàn thuyết “Con người siêu nhiên”, tự thấy chí lý, cứ như là ông bạn vong niên nhìn Hải mà viết ra vậy. Lại câu “Nữ thập tam nam thập lục”, tài năng nở rộ đến lúc đỉnh cao, Phan An Tống Ngọc ngang qua nhìn trộm vội về nhà rạch mắt, đóng cửa ru rú không dám đi đâu, Lý Bạch Khuất Nguyên đọc thơ mà bẻ chuột quăng ki bốt thề không viết lách nữa. Thường lúc bát phố láo nháo, đàn đàn hồng y, hoàng y, lục y, hắc y, bạch y thậm chí là không-có-gì-y thiếu nữ, mà đâu có hết, lũ lũ các anh em giai cao to khoẻ mạnh, đen như E’to, xoăn như Ronaldinho, nam tính như Mourinho, cứ nườm nượp đi ra đi vô, rút ra rút vô mà khêu gợi, mời chào. Thật đến trời đất cũng phải tị hiềm tài năng kém cỏi, nhân gian tôn sùng ngang Thần Nông, Hoàng Đế, Bồ Đề Sư Tổ, Hê-xút Crai (6) vậy.

Rong chơi trên Nét quốc vài năm, Hải nhận thấy nhân gian loạn lạc, lòng người ly tán, người và vật thật giả lẫn lộn, lòng mề đau như cắt, nước mắt nước mũi ròng ròng, nửa đêm thường gõ lai-tờ, đập vào ki bốt đến nháng lửa mà than: “Tài cao, phận thấp, chí khí uất/Giang hồ mê chơi quên tình nương” (7). Thật muôn phẩn cảm khái, ăn không biết ngon, đã xơi 3 bát mà hỏi đã ăn bát ba chưa để chén tiếp, ngủ không thấy sướng, 8 tiếng vàng ngọc mà tự nhủ mới ngủ có tiếng tám, còn 7 tiếng 2 nữa. Nửa đêm thường tỉnh giấc, thở dài một tiếng, rồng trắng (8) từ mũi vọt ra, bay thẳng lên trời, bạch quang chói loà đất Giao Chỉ. Thật phẫn uất đến cùng cực, ắt là do trời đất ghen ghét, quỷ thần thù địch mà ám vậy. Lại nói, một sáng kia, Hải rủ dân Bà la môn xứ Tây Trúc (9) ra ngoài vén quần luyện đạo cho thoáng, đang hồi thập phần gay cấn thì có người ăn mày đi qua. Nhìn dáng tu của Hải đúng thật “Ngoạ long”, “Phượng Sồ” còn phải ngượng thì vội vội vàng vàng chạy đến, bất chấp mọi nguy hiểm dưới đất, khí thiêng ngút trời, hét to: “Đại hoạ đến nơi rồi mà đại nhân vẫn an nhàn luyện công ư?”. Giật mình thảng thốt, rắn bay mất đầu, Hải không kịp kéo quần, bật dậy, chắp tay vái mà thưa: “Thật tam sinh hữu hạnh, mời tiên sinh lên nhà trên, có rượu béo gái ngon tẩy trần”. Rồi không kịp chùi tay, nắm lấy người ăn mày mà rước vào nhà. Rượu ba chén, thịt ba đĩa, mồm mép nhờn bóng, nước bọt tứ tung, hương nếp lá ngào ngạt toả khắp phòng, người ăn mày xoa bụng, kéo Hải vào lòng mà âu yếm, thì thầm, tiết lộ cách chân tu chính đạo. Thật là muôn vàn cảm khái, không biết để đâu cho hết. Xong xuôi, người ăn mày cất bước ra đi, thoắt cái đã mất tích trong khói lam chiều bàng bạc. Thật là bậc kỳ nhân dị sỹ, cao thâm không biết đâu mà lường được. Kể từ đó, Hải bán nhà bán cửa, cho thuê ruộng nương, của cải chia đều cho các tỳ thiếp làm vốn vay nặng lãi (10), lại nhắn nhủ với con cháu rằng: “Phi thương bất phú, nhớ lấy đừng quên”. Rồi từ đó, ôm phần lớn tài sản mà phong vân phiêu bạt. Tương truyền, khi Hải cất bước ra đi cũng để lại cách liên lạc, rằng nếu muốn tìm học thuật chân tu thì cứ thấy ở đâu treo biển “Anh chờ chờ em nơi đây” (11), tức là Hải đang luyện đan ở đó.

Nhưng nhân sinh tương khắc, trong cõi trời đất mênh mang, biết đâu là duyên biết đâu là kiếp, trời thì nắng, mây thì mưa, bốn mùa tuần hoàn. Thật Thiên địa vô nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thở dài mà tiếc nuối....

Chú giải

(1) Truyền rằng một đêm trăng thanh gió mát, Hai Nguyen cùng Havatage đàm đạo, có nhắc đến những bài bỉ văn, tự sướng thô tục của Nguyễn Khoa Bảo Nguyên và Inflame hay Darkflame chi đó, thật phàm phu quá, không đáng kể tỷ mỷ tại đây.

(2) Theo như cathy.com/thanglong, tô píc Long tuyển thì Tô, Hàng không phải địa danh bên TQ mà là Tô Tịch phố và tam thập lúc Hàng (họ) phố, cũng là chốn phong tình..

(3) Đã đăng ký tại Cục quản lý thương hiệu VN năm 2006.

(4) Theo Dư địa chí đất Giao Chỉ, NXB Sự thật, năm 2000, trang 666, thì xưa kia, do đất Nam Việt địa thế hiểm trở, cảnh sắc hoang vu nên nhiều tiểu ẩn tự coi mình là bậc đại trí chọn làm nơi tu luyện. Nghe nói, để đến được Cao lão trang xa xôi phải qua Lâm gia trang và Hoàng quốc viện, vốn là chốn phong tình dìu dặt, nay không rõ ở đâu.

(5) Đã đăng ký tại Cục quản lý thương hiệu VN năm 1985.

(6) Phiên âm tiếng Tây Ban Nha ra tiếng An Nam: Jesus Christ.

(7) Truyền rằng, đời sau cũng có một ông kễnh ngông nghênh, có sửa lại bài Cảm thán ca này thành: "Tài cao phận thấp chí khí uất/Giang hồ mê chơi quên quê hương". Thật là phàm tục, giảm đi nhiều phần thi vị. Đáng tiếc thay.

(8) Lại truyền rằng, lúc là bạch long lúc hắc long, lúc to bằng cây cột lúc bé bằng con giun, thật đạo hạnh cao thâm hiếm thấy, hiếm thấy.

(9) Theo Cẩm nang du lịch Ấn Độ năm 2003, trang 636, NXB Thế giới, từ nghìn năm nay, người Tây Trúc thuộc dòng Bà La Môn đẳng cấp cao sáng sáng vẫn rủ nhau ra đường làm công tác vệ sinh, chế tạo "bom bẩn", "bom sinh thái", Tổ chức du lịch thế giới (WTO) có đưa ra khuyến cáo nếu du khách tới Ấn Độ phải hết sức cảnh giác trước các bãi "mìn" lộ thiên, tốt nhất nên mang theo chó từ nước mình sang, chứ chó bản địa cũng không giải quyết nổi vì mũi điếc mà dạ dày cũng không thể tiêu hoả nổi. Nghe các đạo sỹ phẩm trật cao kể lại, nét văn hoá cao sang này là do "Thần Bò" báo mệnh.

(10) Có thuyết cho rằng về sau các tỳ thiếp do mải mê "xoè quạt" nên gia phong lụt bại, hoàn cảnh bần hàn. Song theo Hồ sơ quản lý hộ khẩu của Công an phường Ông 30 năm 2200, con cháu Hải tộc do ghi nhớ mãi lời đại gia gia nhắn nhủ, có thuê người khắc 8 chữ vàng treo giữa chính môn, coi như là bùa hộ mệnh gia tộc. Đến nay, trải qua bảy bảy bốn mươi chín đời vẫn giàu sang phú quý tột bậc, nổi tiếng là 1 business family danh gia vọng tộc lẫy lừng đất Nam Việt.

(11) Theo Thần kinh bí kíp năm xuất bản không rõ, tác giả Vô danh, trang thứ 1984, nếu có dấu đỏ ngang ngang dòng chữ trên thì Hải tiên ông đã đi ngao du mất rồi, chỉ đế lại chứng tích tại đó. Truyền rằng, nơi đâu Hải tiên ông dừng chân, thì hoa thơm bướm lượn, rượu vỡ mạch tự phun trào như dầu hoá thạhc lộ thiên vùng Viễn Đông xa xôi, gà sống tự đắp bùn nhảy vào lửa, lợn gạo tự co rút thành lợn cắp nắp nhảy vào chảo dầu sôi. Thật kỳ diệu thay.

Thursday September 14, 2006 - 12:48am

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét