-
Đêm
đi ngủ rõ sớm (so với mọi khi), chắc tầm 1am.
Sáng
ngủ thì đồng hồ báo thức kêu, nhắn qua nhắn lại thì nhà có điện. Thân thể định ườn xác lịm tiếp nhưng tâm trí thì phăng phăng kéo dậy ngồi trước PC. Chat.
Trưa
ăn. Ngồi trước PC, chat, spam một đống comment chúc Trung thu (thật là vớ vẩn nhưng rỗi rãi chả biết làm gì) và ngồi đợi. Lúc sau thì sms ngập trời...
... tới Chiều
vẫn chưa về và mưa sms ngừng rơi sau khi mình hỏi 1 câu (chắc khó trả lời quá, hehe). Thôi đi mua tờ TT&VH về đọc phần VH cho hứng. Thực ra thì là muốn dắt xe ra khỏi nhà cho đỡ ngột ngạt. Chứ báo thì chỉ cần đi bộ sang đường là có. Vòng tới cơ quan. Ra quán cầ phê ngồi, sms cho đứa bạn xuống. Blah blah ... blah blah....
về nhà
ăn rồi đi làm tới ...
...Tối
đi làm về, quyết định như mọi khi, đi thẳng đường Phố Lý Thường Kiệt chứ không đi rẽ Phan Huy Chú nữa (đường này dành cho những lúc phải về gấp), đến đầu ngã tư giao với Phan Chu Trinh, châm điếu thuốc Zest quen thuộc, rít một hơi đã đời.
Thích đi đường Phố Lý Thường Kiệt lắm (ngày nào về chả thế, trưa chiều tối luôn) với một lý do duy nhất, đường vắng. Đường phố này khá to, nhưng có điểm rất thích, hai bên nếu không là công sở thì cũng là biệt thự, ngoài ra còn rất nhiều các quán cà phê khá lớn (chủ yếu do mặt bằng rộng). Hôm nay trời lành lạnh, không rõ là Trung thu thì mọi thứ có sáng hơn không bởi cũng chả buồn ngẩng đầu lên trăng sao gì cả, cảm giác ánh đèn đường vàng nhạt vẫn vậy, đủ để nhìn đường và không rõ mặt người. Thường thì những khi chầm chậm lướt qua phố này là lúc tâm trí buông thả, ngẫm nghĩ những ý tưởng đến nhợt nhạt rồi thoáng lướt qua những chùm đèn nhỏ sang sáng của những biển hiệu quán xá mà chẳng bao giờ có thể nhớ tên rồi lao lên cây và hoà tan vào gió, tán lá và bụi. Nhưng phố này cũng có điểm không thích, đó là có hai đoạn cắt với hai con đường một chiều đông đúc lúc nhúc những kiến là kiến (vàng xanh đỏ... lớn bé, thậm chí rất lớn và rất bé đều đủ cả) là Hàng Bài và Bà Triệu. Chán. Tiếp tục đi thẳng. Đường vắng. Nếu đi vào mùa (thực ra là cũng chả nhớ mùa gì, thôi để abc vậy) abc thì có thể thoang thoảng (thựk ra ngào ngạt quá, điếc cả mũi, ghét nhất những hương vị nồng nặc) của hoa sữa (chắc vậy, chả bao giờ quan tâm) nhưng hôm nay thì tịnh nhiên không có (thật là may). Nhanh quá, qua KS Melia rồi. Đi thẳng. Gặp ngã tư. Quýêt định rẽ Quán Sứ về phía Cung hữu nghị. Lại thấy lành lạnh. Gặp một tốp cả nam và nữ nhưng không rõ có phải nam thanh nữ tú không vì như đã nói rồi đấy, mặt tớ tầm nhìn xa không quá 5m, anh vàng của đèn đường chỉ làm nổi bật màu tóc và màu quần áo là lượt. Ngoài ra cũgn có một lý do khác. Chán ngán những âm thanh vui vẽ và trẻ khoẻ xuất phát từ phía đó. Rẽ phải vào đường phố Trần Bình Trọng. Đây cũng là một con đường ưa thích, đường to và vắng người. Nhưng tất cả không thể sánh được khi rẽ trái vào đường phố Trần Quốc Toản. Đường bé nhỏ và (cực) vắng , biệt thự xinh xắn, công sở hình khối và xấu, da hơi gợn vì những luồng chuyển động của không khí, thời gian như im ắng và mọi vật dường mờ ảo. Thích thú thưởng thức. Nhưng cũng giống như mọi niềm vui và bao phù hoa khác, tất cả đến rồi đi nhanh nhẹn chỉ trong một cái vặn tay ga dù thật chậm, thật chậm. Mỗi cảm giác quen thuộc là thường trực và đánh vật với thời gian, thật đặc biệt. Lại đến Bà Triệu. Chán ngán. Đông đúc. Bẩn thỉu. Đạo đức giả. Những câu chửi thề. Ám ảnh. Những ánh chớp. Tiếng xe phanh gấp và ép côn rền rĩ. Thở dài. Rẽ trái ra đường phố Nguyễn Du. Tiếp tục tới đường phố Lê Văn Hưu và loằng ngoằng vài cái rẽ nữa thì về tới nhà...
...chat với em và đọc blog của em. Cảm giác không thoải mái. Hình như buồn là một thứ virus có thể lan toả từ PC này tới PC khác bằng 1 hệ thống cable loằng ngoằng chìm đắm trong lòng đất, lổm ngổm trên vỉa hè và đu đưa trên cột điện ngoài ngõ thì phải. Không rõ lắm.
Có lẽ đi ngủ sớm sau khi viết những dòng cuối cùng...
Friday October 6, 2006 - 11:51pm
1/1/08
Một ngày (Time)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét