- mệt vì dị ứng nổi đầy người. ngứa ta nói không còn chỗ nào. vậy mà còn phải cắp đít đi làm. ngồi với người ta, nói chuyện rồi ghi, đâu dám gãi. kì chết. ra gió hình như ngứa hơn. nghĩ cũng kì. ăn cái giống gì đâu mà mấy ngày rồi sáng nào mở mắt ra từ tay tới chân nổi mẩn đỏ rần rần. gãi ta nói thiếu điều lọi tay. vậy là phải lục đục đi nấu đồ ăn sáng đặng quăng thuốc vô ruột. đã cử hải sản, thịt bò rồi nha, vậy mà vẫn nổi, ngứa hà rằm. là sao là sao? tính đi khám nhưng lại sợ chui vô bịnh viện với mấy phòng khám tư. cái mùi ở đó, thiệt, ám ảnh từ hồi nhỏ, rồi thêm mấy đợt bị quẳng vô đó nằm mình ênh. mai mà nổi nữa, ngứa nữa thì chắc phải nghiến răng nghiến lợi đi chớ sao. chẳng lẽ tọng thuốc khơi khơi hoài?
- đi siêu thị. vô trỏng đông nghịt. người đeo khẩu trang, người không. nhưng đeo cũng như không, kéo khẩu trang xuống nói. đeo chi vậy không biết. mình chán siêu thị vì cái gỉ cái gỉ cũng bịch to bịch nhỏ. mỗi người đi siêu thị ra cũng mang theo mình một đống rác mà không biết bao nhiêu năm mới tiêu. đi chợ thì còn hò hét, nhét tất vào cái giỏ cho cháu, chớ siêu thị, mấy em cân đo đánh cho phù mỏ giờ. hết giấy vệ sinh mấy ngày rồi mà không mua được, tối hôm qua đi siêu thị cốt để mua loại không lõi. vậy mà lỉnh kỉnh nhiều thứ quá, vác về không nổi, nhờ người ta giao. sáng hôm nay mới giao. dậy là canh me cái cửa với điện thoại. mãi tới lúc sắp đi thì người ta đến, quăng cái bụp quày quả bỏ đi, mình chỉ kịp nói "cảm ơn" với theo.
cũng đi siêu thị, ghét nhứt là dân tình chen chúc tính tiền. nhiều người mua 3, 4 món cứ thẽ thọt xin tính tiền trước. nói chung nhường thì cũng được, nhưng mà riết cũng bực. chờ có một tị cũng không chịu được là sao? rồi lấy xe. ta nói cứ nhè cái chỗ ngã rẽ hoặc lên xuống bậc tam cấp vào trong siêu thị mà dừng lại rồi lôi khăn tay, khẩu trang, nón bảo hiểm ra đeo/ đội vào gây tắc nghẽn.
- hẹn với hò, bị bỏ bom. làm gì cũng không yên. không còn nhiều thời gian nên càng sốt ruột. tự nhiên giống như mình ép uổng người ta. xuất phát từ thiện chí mà bây giờ lại vậy đây. khổ ghê.
- một người bạn mình rất quý đã mất liên lạc hơn một năm vừa vỗ vai mình qua YM. thiệt tình, rất vui. chưa bao giờ cảm thấy sức ảnh hưởng ghê gớm của suy thoái kinh tế như thời gian gần đây. :( bạn tốt nghiệp 1 năm rồi mà chưa tìm được việc. ở Mỹ cũng không xong mà về thì gia đình cản. dù sao thì môi trường ở bên đó vẫn tốt hơn. mong bạn sớm thoát khỏi tình trạng stress. nhiều lúc mình ở ngoài, thương hay lo lắng cũng không biết làm gì. cảm thấy buồn.
- đi siêu thị. vô trỏng đông nghịt. người đeo khẩu trang, người không. nhưng đeo cũng như không, kéo khẩu trang xuống nói. đeo chi vậy không biết. mình chán siêu thị vì cái gỉ cái gỉ cũng bịch to bịch nhỏ. mỗi người đi siêu thị ra cũng mang theo mình một đống rác mà không biết bao nhiêu năm mới tiêu. đi chợ thì còn hò hét, nhét tất vào cái giỏ cho cháu, chớ siêu thị, mấy em cân đo đánh cho phù mỏ giờ. hết giấy vệ sinh mấy ngày rồi mà không mua được, tối hôm qua đi siêu thị cốt để mua loại không lõi. vậy mà lỉnh kỉnh nhiều thứ quá, vác về không nổi, nhờ người ta giao. sáng hôm nay mới giao. dậy là canh me cái cửa với điện thoại. mãi tới lúc sắp đi thì người ta đến, quăng cái bụp quày quả bỏ đi, mình chỉ kịp nói "cảm ơn" với theo.
cũng đi siêu thị, ghét nhứt là dân tình chen chúc tính tiền. nhiều người mua 3, 4 món cứ thẽ thọt xin tính tiền trước. nói chung nhường thì cũng được, nhưng mà riết cũng bực. chờ có một tị cũng không chịu được là sao? rồi lấy xe. ta nói cứ nhè cái chỗ ngã rẽ hoặc lên xuống bậc tam cấp vào trong siêu thị mà dừng lại rồi lôi khăn tay, khẩu trang, nón bảo hiểm ra đeo/ đội vào gây tắc nghẽn.
- hẹn với hò, bị bỏ bom. làm gì cũng không yên. không còn nhiều thời gian nên càng sốt ruột. tự nhiên giống như mình ép uổng người ta. xuất phát từ thiện chí mà bây giờ lại vậy đây. khổ ghê.
- một người bạn mình rất quý đã mất liên lạc hơn một năm vừa vỗ vai mình qua YM. thiệt tình, rất vui. chưa bao giờ cảm thấy sức ảnh hưởng ghê gớm của suy thoái kinh tế như thời gian gần đây. :( bạn tốt nghiệp 1 năm rồi mà chưa tìm được việc. ở Mỹ cũng không xong mà về thì gia đình cản. dù sao thì môi trường ở bên đó vẫn tốt hơn. mong bạn sớm thoát khỏi tình trạng stress. nhiều lúc mình ở ngoài, thương hay lo lắng cũng không biết làm gì. cảm thấy buồn.
em ơi, dị ứng này có khi phải đi bác sĩ thật đó. Giá em mà ở HN thì đến chỗ anh trai anh chắc chắn là khỏi ngay lập tức.
Trả lờiXóaAnh ơi, anh có thể thể cho em xin số điện thoại phòng khám của anh trai anh để mô tả bệnh và kiểm tra thuốc của bác sĩ đang cho em dùng có ổn không được không ạ? Em uống thuốc đến hôm nay kể cả đợt dị ứng trước là ngót 1 tuần rồi mà vẫn không dứt hẳn. [tính đến thời điểm gõ những dòng này, người vẫn còn nổi một vài đốm] hix, em rất chi là sợ đi khám lần nữa và dùng thuốc kéo dài như này :(
Trả lờiXóa