Đêm phố cổ Hội An
(Nguyễn Đức Nhân)
(Nguyễn Đức Nhân)
I
Đêm mùa hạ mong ngóng người đi chưa về
Cột đèn đường lêu nghêu cúi nhìn khoảng trống dưới chân
Vỉa hè đánh rơi tâm sự
Ngã tư chờ đợi bóng người chưa sinh
Mưa cũng chẳng vội về
Những đàn kiến gồng gánh niềm hy vọng ra đi
Mái phố dang tay nâng đỡ đêm cong
Chó sủa bâng quơ đầu hẻm dẫn vào đêm thế kỷ
Gió phố tìm nhau
Rạo rực cháy hết khuya
Nhớ mãi mặt trời anh năm cũ
Đừng trăn trở
Khuya
Ngủ đi Hội An
II
Đêm mùa hạ nặng gánh hàng rong ế ẩm
Tiếng rao khàn
Ray rức đêm
Cửa em khép
Anh qua
Phố tím cành trăng cổ thụ
Mái phố đêm bịn rịn rêu xanh
Mắt phố đa tình
Liếc nhìn anh thơ thẩn khuya
Đêm phố cổ rớt tiếng ho ngoài cửa sổ
Đêm phố cổ thở phập phồng ngáp vặt
Những hạt đêm rơi vào trí nhớ đen
Nhớ một thời anh
Bán ế đời anh
Anh
Sánh vai hồn đường sá lang thang
Nghe tiếng chuông ngân anh muộn màng trên ngọn phố khuya
Nghe những cây cột Chùa Cầu kể chuyện thời trai trẻ chốn rừng xanh
Nghe rực rỡ tiếng mèo gào xé rách đêm vắt trên cổng gạch
Nghe năm tháng ám khói ngấm vào tháp miếu
Ghé vào quán vỉa hè
Gọi ly cà phê đen
Ngồi nhớ phố
Đừng trăn trở
Khuya
Ngủ đi Hội An
III
Đêm phố cổ mắt đen nhánh rơm rớm ánh người
Chớp mi lời chia tay
Anh nắng gió
Không thể ở lại
Bụi bặm dọc đường vẫy gọi ra đi
Anh không quên mắt phố
Anh đã rêu xanh
Đừng trăn trở
Khuya
Ngủ đi Hội An
- nhớ nhà. hồi chiều má gọi, kể, trời nóng quá, gác gỗ chịu không thấu. gỗ nô lên hết. mẹ với cả em đóng đô trên đó chịu cũng không thấu. phải đóng la phông. 1m2 đâu hơn 100.000d, cả trần nhà trên chừng hơn 30 m2. phải làm chớ, hết nắng nóng là sẽ tới mưa bão.
- từ hồi nhỏ, mình là đứa thường xuyên đóng đô trên gác. hồi đó còn bí bức hơn bây giờ nhiều. trưa, 12h vẫn chui lên đó ngủ với cái quạt bé tí tuổi còn cao hơn mình. tới khi đi học đại học cũng vác theo vô. dọn nhà mấy bận, tới giờ vẫn giữ. kỉ niệm mà. lên gác, sướng. nóng nhưng mà đỡ bị nhòm ngó của sếp giai. bò lên đó, học, chơi, đọc sách, thậm chí lụt lội vác tivi lên, mình chiếm cứ ở trển coi bóng đá. nhà ở khu thấp lụt mà, thứ gì cũng vứt lên gác, để ở dưới cứ hồi hộp. nhà giờ chỉ còn mẹ với em nên càng phải để hết lên gác. nói chứ, đỡ lụt thôi, bão vẫn lo.
như hồi bão năm 2006 đó, nhà bay hết tôn mới làm lại. má với cả em và em họ, ướt, lạnh, nắng. sau mua đinh với tôn đắt lòi mắt mà phải cắn răng. rồi lụt năm sau đó, mình quáng gà vì không liên lạc được với gia đình. nhờ vả tới đồng nghiệp đóng đô ở Đà Nẵng cầu cứu khi cần, vì nước cao quá, cứu hộ đâu có vô vùng sâu đâu mà kêu. bữa đó, bạn bè (lớn tuổi hơn miềng) còn lôi nhau đi nhậu. cái đứa mà mình nghĩ là thân, nhà nó cách nhà mình đâu chừng chưa được 2km nhưng ở vùng cao, nhà mình lút nóc nước mới vô mép cửa nhà nó, ngồi cười vô mặt kêu: nước tới mắt, mắt cá hả? làm gì mà mày lo dữ. nổi điên, đập bàn, chửi thề: bạn bè đéo gì mày! hồi đó, nước trong nhà ngập 2m3. còn cao hơn cả năm 1999. mẹ với cả em đã tính chuyện cưa cửa sổ, leo lên mái nhà nếu nước lên nữa.
nói chung, ở xa gia đình, những lúc như thế, lo quắn đít mà bất lực thiệt chỉ có nước gọi đt nhờ vả và kiềm chế chảy nước mắt. cũng may, em gái có mấy đứa bạn trai rất nhiệt tình, có chuyện gì cũng chạy xuống giúp. vì thế, mình về đợt nào cũng mời các em í vài cốc bia, hoặc mấy vại cafe. may mà có các em. cảm ơn lắm!
hehe, yêu đi em ạ, sống thử đi em ạ :)))
Trả lờiXóamà blog mới nhìn đã hơn, đẹp hơn, dễ đọc hơn.
anh em mình cùng yêu đi, sống thử đi hén! ;) hix, khổ ghê, cảm với xúc, nó trốn biệt đâu hết ráo chẳng hiểu. :( giờ mà rung động được mới là chuyện động trời.
Trả lờiXóaem chỉ chỉnh mỗi cỡ chữ nhằm chìu lòng anh thôi đấy! thế mà được những ba cái hơn. hehe.
hahaha, tình cảm của hai người đã sang giai đoạn sống thử.
Trả lờiXóanhờ công vun vén của anh Marcus cả. hí hí. :P
Trả lờiXóa