tự dưng buồn mà chẳng biết vì sao. có lẽ, dư âm của cuối tuần. có lẽ, vì hôm nay công việc không được hoàn thành như ý. có lẽ, vì đọc những lời tâm sự của chị Lún về ba. có lẽ, vì trời đang mưa và mình đang nghe Salut D'Amour - Edward Legar, Meditation from Thais - J. Massenet. mấy hôm trước cũng buồn như vừa mất điều gì đó thân thuộc lắm. gọi anh Q: anh à. anh đáp: anh nghe. rưng rưng.
đứa con đầu, dường như giống cha một cách vô thức. càng lớn càng giống. càng giống càng không muốn nhìn nhau. hôm đi Đà Lạt, mua cho ba mấy đôi tất. thứ mình hay mua nhất là tất, áo và quần thì có mua cụ cũng không mặc, chỉ thích may thôi. hồi mình đậu đại học, ngày chuẩn bị nhập học, ba kêu ra bàn, ngồi nói chuyện. trong đó có ý: sau này yêu ai thì dắt về để ba kiểm tra nó như nào. từ hồi đó tới giờ, ngót 10 năm, chưa lần nào cụ có cơ hội kiểm tra ai. mình nhớ có lần, mình gọi về hỏi: có người giống ba, con nên yêu hay không? cụ im lặng chừng 2 phút rồi trả lời: thôi đừng. vậy mà có đừng được đâu. cũng yêu điên dại, yêu quay quắt một thời gian. đó là lần duy nhất nói chuyện yêu đương, mà cũng chẳng nói rõ. quan điểm sống cũng chẳng cần trình bày, phần con con sẽ sống hết mình với cuộc đời mình như ba đã.
chừng nửa tháng trước, gọi điện thoại về cho ba. đang lai rai với bạn bè, sinh nhật mà. giọng lè nhè rất chi là tình cảm. lần đầu nhắc ông cụ chuyện chồng con. mình gạt ngay đi. trong chuyện này, má cũng bó tay huống hồ ba. mới đó mà đã tròn năm từ cái sự kiện bỏng dầu lửa kia. cũng phải gần nửa năm rồi mới gọi điện thoại. căn bản không biết nói gì. lúc bị dị ứng nổi mẩn đỏ cả người mình có gọi để hỏi thuốc nào đặng mua uống, lúc sáng sớm nhưng đầu dây bên kia không nhấc máy và cũng chẳng gọi lại hay nhắn tin. rồi thôi. đó là sau sinh nhựt.
lúc không có men, ba khác lúc có men nhiều. mình không rõ mình thích, ghét ba lúc nào. bởi lúc nào ông cũng có thể chuyển tông rất nhanh, từ thái cực này sang thái cực khác. chẳng biết đâu mà lần để tránh. ở ba có cả những đức tính có thể chấp nhận và không thể chấp nhận ở một người đàn ông, cả một người cha. có lẽ, mình thầm cảm ơn cách dạy dỗ của ba. nó tập cho mình một sự độc lập, một nhu cầu phải tự tìm hiểu, tự xử lí mọi tình huống, luôn nhìn mọi việc ở nhiều góc độ, dự trù tình huống xấu và tốt nhất để chẳng bị thất vọng tột cùng... nhưng vì lẽ đó, mình trở nên ghét nhờ vả người khác, cảm thấy bị lệ thuộc, cảm thấy không thoải mái khi đề nghị được giúp đỡ - tức trở thành phái yếu thực sự.
những suy nghĩ và kỷ niệm về người cha thường sâu sắc hơn về mẹ. Bởi vì nó có ít và chắt lọc. Nên thật khó quên.
Trả lờiXóaEm gọi điện được cho ba hỏi là có nên yêu người giống ông không, rồi ông nói không. Ít người được trải qua kinh nghiệm đó lắm em. Anh nghĩ rằng, ông thương em nhiều lắm đó.
>:D< em cũng [nghĩ] như thế anh ạ. :)
Trả lờiXóa