- bữa giờ, (gần cả tháng rồi), mở mắt ra, việc đầu tiên làm là cười. chui vô toilet, rửa mặt, nhòm vô kiếng, cười. chui ra, mở máy tính hay bật nhạc hay lôi quần áo ra ủi đặng đi làm, vừa mần những thứ đó vừa cười. giống như bài tập cơ bản của mấy bạn diễn viên múa á. chui vô thang máy, nhòm mình trong gương, cười thiệt tươi. xuống lấy xe, ra tới cửa, gật đầu chào và cười với mấy chú/ anh bảo vệ. lên tới cơ quan hay chỗ cần tới, cười với những người mình gặp. bình thường mình cũng cười với mọi người nhưng ít khi cười với bản thân, chỉ có tật lái xe là vừa lẩm bẩm bài hát nào đó rồi lắc lư. nhìn chẳng ra cái giống gì. dân mình thường kêu là không có đoan trang nết na đó.
- mình có cái bịnh, trán hay nhíu lại. nhưng không có biết đâu nha. bữa lâu lâu rồi chị T. nói mới biết. nhăn vô thức. từ nhỏ rồi hay sao đó. cười nhiều thì ok chớ nói nhiều là người mệt, tối là hết làm được gì luôn. nghe thì vô tư, chớ bị bắt nói nhiều thì khốn khổ. mà nhiều hồi cái nghề này cũng bắt mình nói nhiều quá cơ. nghe cũng nhiều nữa. chong chong trong đầu, nằm xuống cũng phải để giấy bút ở bên, nhắm mắt mà ngoáy chớ không sáng ra thì quên sạch. má kêu làm cái nghề chi mà cực, nhanh bạc tóc, bán óc ăn.
- chủ nhật, phải lên cơ quan. một mình ở trển cũng thú vị. nói chung, cứ được một mình là mình thích hà. nhưng phải nói nhiều và nghe nhiều là cái chắc. không thì qua lễ lấy gì nộp? à, tới lễ, bà con lại hỏi: đi đâu không? khồng, em ở nhà. nếu đi được thì em chỉ muốn về nhà sờ ti mẹ thôi. khổ nỗi, tuần tới đầy ối việc ra, muốn nhấc chân cũng không nổi huống gì đi đâu. mà đấy, thoắt cái đã hết tháng 8. chuẩn bị kế hoạch tháng 9 là vừa.
- mình có cái bịnh, trán hay nhíu lại. nhưng không có biết đâu nha. bữa lâu lâu rồi chị T. nói mới biết. nhăn vô thức. từ nhỏ rồi hay sao đó. cười nhiều thì ok chớ nói nhiều là người mệt, tối là hết làm được gì luôn. nghe thì vô tư, chớ bị bắt nói nhiều thì khốn khổ. mà nhiều hồi cái nghề này cũng bắt mình nói nhiều quá cơ. nghe cũng nhiều nữa. chong chong trong đầu, nằm xuống cũng phải để giấy bút ở bên, nhắm mắt mà ngoáy chớ không sáng ra thì quên sạch. má kêu làm cái nghề chi mà cực, nhanh bạc tóc, bán óc ăn.
- chủ nhật, phải lên cơ quan. một mình ở trển cũng thú vị. nói chung, cứ được một mình là mình thích hà. nhưng phải nói nhiều và nghe nhiều là cái chắc. không thì qua lễ lấy gì nộp? à, tới lễ, bà con lại hỏi: đi đâu không? khồng, em ở nhà. nếu đi được thì em chỉ muốn về nhà sờ ti mẹ thôi. khổ nỗi, tuần tới đầy ối việc ra, muốn nhấc chân cũng không nổi huống gì đi đâu. mà đấy, thoắt cái đã hết tháng 8. chuẩn bị kế hoạch tháng 9 là vừa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét