15/10/09

bỗng dưng... và có lẽ nào...

tối, tranh thủ lúc nghỉ ngơi nhòm tivi phát. HTV3 chiếu phim gì đó lúc 19h30. vừa xem vừa lầm bầm, càng lúc càng to về âm lượng. chả là mấy cảnh liên tục, mỗi cảnh dài chừng 2 - 5 phút, máy fit một chỗ, hai người đối thoại mà cứ quay trung, rồi cả một nhóm trong phòng hóa trang, ông thầy đi vô hỏi han này nọ, mất đầu cũng chừng 2 - 3 phút, fit toàn cảnh. hix, quay thế này thì nhàn vãi đái nhỉ? đối thoại mà éo biết ai nói với ai, mắt mũi miệng có gì đặc biệt không. hậm hực lắm nhé! cố xem tiếp để đoán là phim gì. trời ơi, hóa ra Bỗng dưng muốn khóc. hức, DOP Nguyễn Tranh đàng hoàng đó nghe. Đãng trọc tự hào lắm nghe. không lẽ mấy cảnh mình vừa xem đội B làm? mình nhớ hồi chiếu phim này, báo nào cũng khen tới tấp, khán giả cũng có vẻ thích. toàn nhận xét khung hình đẹp, tươi sáng, y chang Hàn cuốc. bữa nay, vô tình nhòm chưa hết 1 tập đã thấy ớn.

nói mới nhớ, hồi Có lẽ nào ta yêu nhau chiếu, phim bị dập tơi tả. hôm rồi ngồi nói chuyện với chị kia, mình với chị í tranh cãi khá quyết liệt. chị í cũng như nhiều người, kêu ca cách làm phim, khung hình quái gở của bác Vinh. haizz. đồng ý là xem cái màn hình bé tẹo 15inch thì hơi mỏi mắt nhưng mà ít ra thì cũng thú vị, học được nhiều. nhất là được xem mọi người quay một vài phân đoạn, thấy tổ ánh sáng set up đèn đóm, nhóm quay phim vất vả ôm máy chạy theo nhân vật để lấy cho được một cảnh kéo dài 9 - 10 phút như nào. đoàn phim, có lẽ phải trừ diễn viên, sau dự án với bác Vinh, biên tập, ánh sáng, quay phim... đều tự tin hẳn lên, họ chia sẻ mình học hỏi được nhiều điều từ đạo diễn. 5, 10 năm nữa thì khi nhắc tới Có lẽ nào ta yêu nhau cam đoan vẫn có người nhớ dù là bực tức, khó chịu thì vẫn nhớ. theo mình, làm đại đa số người dân nổi giận với cách làm phim không giống ai đó cũng là một thành công của bác Vinh vậy. cá nhân mình, biết được nhiều thứ hơn, học được nhiều thứ hơn. mình cảm ơn bác Vinh rất nhiều và cũng còn một món nợ phải trả.

đồng ý là nghệ thuật phải phục vụ đám đông nhưng đâu cứ phải chiều theo thị hiếu số đông? thế thì làm sao mà sáng tạo và có được bản sắc cá nhân? ở mình dường như cái gì cũng muốn phải vừa lòng tất thảy mọi người, khác biệt một cái là quay ra đập xối xả. haizz. khi ai cũng giống ai thì có gì thú vị nhỉ? mà để có được ý thức muốn khác biệt và tạo nên sự khác biệt, chắc chắn không thể nào bỗng dưng mà có, phải rèn từ bé đúng không? còn làm sao thì chả nhẽ lại phải kêu lên: có lẽ nào...

4 nhận xét:

  1. Sirius Star16/10/09 00:56

    Chó cứ sủa người cứ đi em à. Dù là có khi nó cắn trọng thương chứ không chỉ đứng sủa :((

    Trả lờiXóa
  2. nhắc tới chó mới nhớ. cạnh nhà em có con chó Phốc. nhòm thấy ai nó cũng chạy theo sủa, nhòm nó thì nó chạy thụt lùi mà bỏ đi thì bám sát gót. có bữa còn nhảy vô, cắn gót chân em một cái rõ đau. thiệt tình, không yêu chó là em đã đá đít nó rồi á. may hồn là không trầy trựa gì hết, vô rửa nước lạnh òi một lúc là nguyên cái hàm răng của nó biến mất.

    Trả lờiXóa
  3. Sirius Star17/10/09 00:15

    may mà hàm răng ko in vào má :D

    Trả lờiXóa
  4. xời, em có cúi xuống đâu mà có cơ hội đó! anh thiệt là... :P

    Trả lờiXóa