1. "Một người phụ nữ muốn viết văn phải có tiền và một căn phòng của riêng mình."
câu đầu tiên được trích từ cuốn Căn phòng riêng (A Room of One's own) của Virginia Woolf trong lời đề từ của Trần Ngọc Hiếu (tên thật của blogger Hiếu Ngọc).
may mà mình không muốn viết văn chứ không thì căng lắm nha vì mình chẳng có tiền và [vì thế mà] cũng không có căn phòng của riêng mình. bấy lâu nay quen với việc chia không gian sống với người khác nên những dịp hiếm hoi được một mình phải nói, sướng đến mức có thể hét lên. hình như lâu lâu rồi có người hỏi, tại sao muốn ở một mình? rồi lo lắng, ở một mình thì buồn lắm, rồi ốm đau thì sao? mình không nghĩ tới chuyện buồn, còn ốm đau thì 10 năm nay đều tự lo mà muốn được làm những gì mình thích, đơn giản như chuyện trang trí cái không gian riêng tư đó, đi lại, hét hò, ăn mặc vân vân và mi vân. nếu được chia sẻ cái không gian đó với ai thì cũng không nên là luôn luôn mà nên thi thoảng để có thể cảm thấy mới mẻ, nhiều cảm xúc. mình sợ cái gọi là thói quen hay phản xạ có điều kiện. rất sợ. thật.
2. lúc nào khi nhìn lại hay nghĩ về những gì đã xảy ra, mình đều cười chính mình. ngố lắm, ngốc lắm nhưng mà nó là cảm xúc thật được thể hiện bằng hành động. mình không hối hận nhưng luôn cười cợt bản thân. mãi vẫn ngây thơ dù sự ngây thơ thay đổi theo thời gian. bắt gặp những điều liên quan đến tình cảm gia đình đều rơm rớm nước mắt, gần đây nhứt là nghe một cô con gái nói: “Con thích nhìn thấy cái dáng to lớn của ba ở sân trường.” có thể nhớ má, có thể nhớ em, có thể nhớ tuổi thơ, cũng có thể tiếc nuối lẫn mong ước.
3. SG ban ngày nắng, chiều tối man mát. đường đông nghịt. ra khỏi nhà thì mình đi bộ. người ta đi chơi, tụ tập ở các trung tâm mua sắm để chụp hình. mình đi bộ, nhìn họ và cười. sự hồn nhiên, ngượng ngập của những đứa trẻ, sự hồ hởi của bố mẹ chúng; những cô nàng điệu đà, những chàng thanh niên đỏm dáng lao cả ra đường nghiêng sang trái, ngoẹo sang phải để chụp hình... mình ngạc nhiên vì năm nào họ cũng hứng khởi như thế, giữ mãi cái tâm trạng háo hức xuống đường vào mấy ngày người chen người. có lẽ, phần đông mọi người đều thích chốn đống vui.
4. mua được vài cuốn sách. trong đó có sách cho một đứa trẻ 9 tuổi và một cô gái vẫn U20. đây không phải là quà Giáng Sinh nhưng vì tặng gần thời điểm này nên mọi người sẽ mặc nhiên nghĩ như thế. nhà có sẵn giấy nên đã bọc lại. hai tờ giấy này mua đã khá lâu nhưng chưa có dịp dùng đến. nhìn thì biết ngay là sách nhưng mình vẫn muốn họ bóc quà. không biết đó có phải là chút phiền phức hay là niềm vui nhỉ?
5. mình có những người bạn ở nơi có mùa đông thực sự, nơi thì rét mướt nơi thì có tuyết. có họ nên mình lưu tâm đến dự báo thời tiết hơn. và ngoài điều đó, mình cũng chẳng làm được gì.
6. vết bỏng vẫn còn rát. không hiểu sao bởi vì nó không lớn và mình đã bôi dầu mù u.
7. nhớ
câu đầu tiên được trích từ cuốn Căn phòng riêng (A Room of One's own) của Virginia Woolf trong lời đề từ của Trần Ngọc Hiếu (tên thật của blogger Hiếu Ngọc).
may mà mình không muốn viết văn chứ không thì căng lắm nha vì mình chẳng có tiền và [vì thế mà] cũng không có căn phòng của riêng mình. bấy lâu nay quen với việc chia không gian sống với người khác nên những dịp hiếm hoi được một mình phải nói, sướng đến mức có thể hét lên. hình như lâu lâu rồi có người hỏi, tại sao muốn ở một mình? rồi lo lắng, ở một mình thì buồn lắm, rồi ốm đau thì sao? mình không nghĩ tới chuyện buồn, còn ốm đau thì 10 năm nay đều tự lo mà muốn được làm những gì mình thích, đơn giản như chuyện trang trí cái không gian riêng tư đó, đi lại, hét hò, ăn mặc vân vân và mi vân. nếu được chia sẻ cái không gian đó với ai thì cũng không nên là luôn luôn mà nên thi thoảng để có thể cảm thấy mới mẻ, nhiều cảm xúc. mình sợ cái gọi là thói quen hay phản xạ có điều kiện. rất sợ. thật.
2. lúc nào khi nhìn lại hay nghĩ về những gì đã xảy ra, mình đều cười chính mình. ngố lắm, ngốc lắm nhưng mà nó là cảm xúc thật được thể hiện bằng hành động. mình không hối hận nhưng luôn cười cợt bản thân. mãi vẫn ngây thơ dù sự ngây thơ thay đổi theo thời gian. bắt gặp những điều liên quan đến tình cảm gia đình đều rơm rớm nước mắt, gần đây nhứt là nghe một cô con gái nói: “Con thích nhìn thấy cái dáng to lớn của ba ở sân trường.” có thể nhớ má, có thể nhớ em, có thể nhớ tuổi thơ, cũng có thể tiếc nuối lẫn mong ước.
3. SG ban ngày nắng, chiều tối man mát. đường đông nghịt. ra khỏi nhà thì mình đi bộ. người ta đi chơi, tụ tập ở các trung tâm mua sắm để chụp hình. mình đi bộ, nhìn họ và cười. sự hồn nhiên, ngượng ngập của những đứa trẻ, sự hồ hởi của bố mẹ chúng; những cô nàng điệu đà, những chàng thanh niên đỏm dáng lao cả ra đường nghiêng sang trái, ngoẹo sang phải để chụp hình... mình ngạc nhiên vì năm nào họ cũng hứng khởi như thế, giữ mãi cái tâm trạng háo hức xuống đường vào mấy ngày người chen người. có lẽ, phần đông mọi người đều thích chốn đống vui.
4. mua được vài cuốn sách. trong đó có sách cho một đứa trẻ 9 tuổi và một cô gái vẫn U20. đây không phải là quà Giáng Sinh nhưng vì tặng gần thời điểm này nên mọi người sẽ mặc nhiên nghĩ như thế. nhà có sẵn giấy nên đã bọc lại. hai tờ giấy này mua đã khá lâu nhưng chưa có dịp dùng đến. nhìn thì biết ngay là sách nhưng mình vẫn muốn họ bóc quà. không biết đó có phải là chút phiền phức hay là niềm vui nhỉ?
5. mình có những người bạn ở nơi có mùa đông thực sự, nơi thì rét mướt nơi thì có tuyết. có họ nên mình lưu tâm đến dự báo thời tiết hơn. và ngoài điều đó, mình cũng chẳng làm được gì.
6. vết bỏng vẫn còn rát. không hiểu sao bởi vì nó không lớn và mình đã bôi dầu mù u.
7. nhớ
Trả lời mail của chị rồi hẹn giờ được không?
Trả lờiXóaTrời cái tâm trạng nhớ này sao chị em mình giống nhau quá. Cứ đọc đến cái gì có tìm cảm gia đình là mắt cay cay. Tội nghiệp cho mấy đứa xa nhà như mình em hén. Hạnh phúc nha em gái.
Trả lờiXóaDầu mù u là dầu gì em? Nhớ sức nghệ nha em.
Trả lờiXóa1 & 2: tâm trạng hén
Trả lờiXóa6. Bỏng thì phải rát chứ em. Dầu mù u là ok rồi, chắc đang lên da non thôi.
7. Nhớ (Cụ thể hóa chỗ này chút đi)
cứ nhất định phải có tiền và căn phòng riêng?
Trả lờiXóagần đây em không còn xem dự báo thời tiết nữa chị ạ
em mất mùa thật rồi
cứ nhất định phải có tiền và căn phòng riêng?
Trả lờiXóa@ chị Phụng: em thì ở xa hay ở gần thì cái gì chạm đến tình cảm gia đình đều vậy á chị. :) nhưng mà em muốn đi xa nhà í chớ, hehe. nên có những phút yếu lòng thì phải cố chịu thôi chị. chị cũng hạnh phúc nhen :*
Trả lờiXóa@ chị Quả na: là dầu chiết xuất từ cây mù u dùng để trị vết bỏng đó chị. nó có tác dụng là dịu vết bỏng và không bị bọng nước (nếu không nhúng vết thương vào nước quá nhiều) chị à. dạ, em sẽ bôi nghệ tươi. :)
@ anh Phú: hị hị, cũng có một chút anh ạ, cơ mà tại Hà Thi nhà anh yêu quá í. :">
bây giờ thì ổn rồi anh ạ. :)
chắc nhớ người nào đó đó anh, nhưng chưa tới mức cả trong mơ còn thức. :D
@ cô Angelique: vầng, nhất định, nhưng kiếm tiền thật nhiều thì mình không ham hố lắm. thế có bi kịch không? ờ, hợp lý, vì cùng chung thành phố này rồi, xem dự báo làm gì nữa. :P
@ Si: khồng. nếu ai có phòng riêng hoặc phòng nghe xem đọc cho mình ké vài ngày trong tuần thì mình cũng thỏa mãn rồi. không đòi hỏi gì nhiều đâu ạ. :">