30/12/09

ta đã yêu nhau chưa vậy?



1. mấy hôm nay, tự dưng lại nhớ đến ca khúc chính của phim Có lẽ nào ta yêu nhau - Ta đã yêu trong mưa gió. khi đi trên đường, cả đi bộ lẫn phóng xe, mình lẩm bẩm mấy câu đầu.

Ta đã yêu nhau chưa vậy?
Chiều qua rất êm như môi em
Mây đã trôi xuôi và gió lên
Tay trong bàn tay tóc em như cỏ
Ta đã yêu trong mùa gió
...
Đừng đi nhé tình, giữ nhau lại thôi


mình lại nhớ anh V. một trong những cuộc gặp gỡ của 2009 gây ấn tượng mạnh với mình là lần ngồi với anh ở cái quán cafe ven đường. không chỉ khâm phục, cảm kích, cảm thông mà mình còn thương anh. thương cái quyết định táo bạo của anh đã bị nhiều người hùa vào giẫm nát. thương cái vóc dáng gầy gò, thương cái gương mặt hốc hác vì lao lực, khổ tâm, thương cái dáng anh ngồi hút thuốc, thương đôi mắt ngân ngấn lệ khi anh nhắc đến người thân. có lẽ, anh là người mình mong sớm được gặp lại nhất.


2. trước mỗi chuyến đi, dường như cái tâm trạng háo hức là tất yếu, dĩ nhiên, song song là cuống cuồng thu xếp công việc. nhưng ngay khi thu xếp hành lí, thậm chí chỉ đơn giản nhét vài bộ quần áo, bàn chải và kem đánh răng vào ba lô thì cũng là thu xếp, thì chuyến đi đó thật sự kết thúc. như khi mình đặt chân về nhà, lao vào ôm má, rồi chạy ào đi tắm, ăn, ngủ vùi thì cũng đã nhìn thấy được ngày lại đi. tất nhiên là những gì xảy ra trong quãng thời gian giữa đi và về ấy đầy rẫy bất ngờ, có thể vui có thể không, có thể thuận lợi, có thể khó khăn. mặc kệ, cứ tới đi, đây chào đón hết. sau mỗi chuyến đi, điều tệ hại nhất là tâm trạng mỏi mệt khi bước xuống khỏi xe, lê gót về nhà. lúc đấy, thèm có ai đó xoa lưng cho ngủ. nhưng bao giờ về nhà, điều đầu tiên cũng là tắm rửa và dọn dẹp loanh quanh, chưa có lần nào lăn ra ngủ khi người ngợm còn bám đầy bụi đường.

3. để đi được đúng cái đường vạch trắng trên mặt phẳng rộng đã khó, huống hồ ở trên cao, trong sự bất định của lòng người. với những người hay mang giày cao gót như mình, chuyện nghiêng sang trái, ngã sang phải đôi ba lần chẳng có gì là lạ. mãi rồi thì kẻ khù khờ nhất cũng thành diễn viên xiếc dù chẳng hề được cho một cây gậy để giữ thăng bằng. nào phải tài giỏi gì, chẳng qua là phản xạ có điều kiện đấy thôi.

4. nhìn cháu, thậm chí, chỉ cần nhớ lại hình ảnh cháu nằm ngủ cạnh mẹ, thi thoảng khẽ cựa mình, nhíu mày, môi động đậy để lộ ra đốm sữa trăng trắng dính trong lưỡi, mình cũng cay cay sống mũi, cổ họng nghẹn lại. mình chưa từng thấy điều gì đẹp hơn thế! không biết, lúc bé con của mình xuất hiện thì mình còn cảm thấy như thế nào nữa. dẫu biết rằng được sinh ra không phải là lựa chọn của mọi đứa trẻ nhưng chúng thật sự là món quà mà cha mẹ được ban tặng.
hôm nay mình không dám vào thăm cháu dù rất muốn. mình sợ mình sẽ khóc.

ảnh: Hạt Dẻ và mẹ Sóc

3 nhận xét:

  1. Mẹ con thì nhất định là yêu nhau rồi. Còn Imagine yêu ai ngoài mẹ chưa????

    Trả lờiXóa
  2. Cái số 3 là một chiêm nghiệm hay và mới đấy.
    Còn lại thì rất đẫm "tâm tư".

    Vỗ vai cái nữa.

    Chúc em năm mới không còn "tâm tư" nhiều nhé, chỉ toàn hớn hở và hạnh phúc thôi nhé.

    Trả lờiXóa
  3. @ chị Phụng: chị hỏi trước đây hay bi giờ hay sau này? trước đây thì có rồi chớ, nhiều nữa là đằng khác. sau này thì em ko biết nữa, chiện tương lai, ai mà biết được :D. còn bi giờ, hên xui chị ơi :D

    @ anh Phú: :) em thích cái vỗ vai của anh.

    Trả lờiXóa