24/3/11

đàn bà



những ngày này, buồn lắm. buồn tới mức những sản vật của quê hương cũng không cứu được. đàn bà cả nghĩ, đa mang nên tự làm khổ mình bởi cả những thứ không đâu, nhỏ xíu lẫn to đùng.

một anh bạn đang băn khoăn không biết nên đi Mỹ làm 3 tháng hay ở nhà với vợ đang có bầu tháng thứ 7. anh kể, vợ cho đi rồi nhưng thấy lấn cấn. hai con bạn xua tay phản đối. "này đừng có dại mà đi, đàn bà vượt cạn một mình tủi thân lắm. khéo cả phần đời còn lại sẽ nghe vợ đay nghiến hoặc lôi nó ra như một vết thẹo mỗi khi có chuyện lục đục." nghĩ đúng là lắm chuyện, nhà người ta, thò tay vào làm gì. biết đâu cô vợ này tuy thuộc tuýp cổ điển nhưng tân thời trong việc này thì sao?


chẳng biết quyết định cuối cùng của bạn í ra sao nhưng tự dưng thấy thương bọn đàn bà. giữ rịt chồng ở nhà thì sợ cản đường sự nghiệp của chồng, sợ sau này chồng sẽ trách mà cho đi thì sẽ buồn, sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi cần. nhiều người nói, đàn ông chắc chắn cần đàn bà, còn ngược lại, không phải lúc nào đàn bà cũng cần đàn ông. bởi mọi thứ đẹp đẽ trước mắt khi qua đi hoặc bị mây che phủ thì chỉ có bọn chúng tôi với nhau. nhưng cũng có những thời điểm, đàn bà dứt khoát cần người đàn ông của mình. chắc cái suy nghĩ, tui vì ai mà đau đớn thế này? tui đẻ con cho anh mà anh biến đâu mất tiêu dễ làm tụi tui nổi điên. còn nếu đã chọn tự đẻ tự nuôi chắc chỉ tủi khỉ một chốc một lát rồi thôi.


thỉnh thoảng cũng thấy thương đàn ông. đóng vai cứng rắn, cái cột vững chắc mãi cũng mỏi chứ. hồi xưa bạn tui có người còn không dám khóc, không cho mình khóc vì từ nhỏ đã được dạy vậy rồi. người chứ phải khúc gỗ đâu trời? còn phụ nữ, haizz, yếu ớt quá cũng không được. thời này cứ nay nắng mai mưa thì ai chịu nổi? trẻ con, hờn dỗi hoặc cảm tính cũng phải giảm thiểu đi thay vào đó là cứng rắn, mạnh mẽ, quyết đoán chút, chứ cứ như cây lúa trước gió bão thì chết.


nhưng về cơ bản thì vẫn là phái yếu nên những phút yếu lòng nhiều lắm. nếu không tự viết note dán ngay trước mặt thì dễ 5 phút trước quyết định thế này sau đó sẽ làm ngược lại lắm chứ chả chơi. vụ sự này không hay, cần được ngăn cản trên mọi phương diện vì chong chóng xoay xoay trong gió liên tục thì chóng mặt lắm. phải tập kiên định, chôn vùi nỗi nhớ, cười thôi, đừng nghĩ. yêu bản thân bằng mấy việc nho nhỏ, nấu món ngon cho mình ăn, mang hoa về nhà vừa cắm vừa lắc lư theo nhạc điệu của âm nhạc, của múa, của thơ, làm đẹp, mua sắm, may vá, sơn phết nhà cửa... đừng nằm ườn, đừng ôm gối, đừng đụng đến khăn giấy và tránh xa những bộ phim diễm tình, dứt khoát không bấm play list nhạc não tình.


thêm một biện pháp khác, dùng gương trong thang máy [chung cư] để cười với chính mình rồi cầm cọ vẽ chân mày, tô mí mắt, đánh son, thoa má hồng. thử nghĩ mà xem, nếu bạn ở trong đó 1 mình, phải làm thật nhanh kẻo thang máy dừng hoặc ai đó vào giữa chừng thì còn đâu thời gian mà thở dài hay nghĩ, đúng không? còn nếu không được một mình, hãy cứ coi tất cả vô hình. niềm vui, chỉ có ta trao cho chính mình, vậy tại sao không tạo ra nó nhỉ?

2 nhận xét:

  1. đang tưởng tượng cái cảnh trong thang máy :)

    Trả lờiXóa
  2. Uh, đàn bà thì khổ vậy đó, nên đừng thèm làm đàn bà, em yêu! hahah...nói chơi thôi, chị không chấp nhận được cái quan niệm phụ nữ phải chịu thiệt thòi, hy sinh vì sự nghiệp của chồng, nếu yêu thì chấp nhận chứ k thể gọi là hy sinh được.

    Trả lờiXóa