tại bởi cái mặt trên tủ khá thấp so với ghế, ngồi thẳng thớm được một lúc là lại co chân lên ghế, gác chân lên hộc tủ. cố lắm cũng không thoát được cái cảnh mỏi chân, đau lưng. từ hồi có cái tủ 4 ngăn này, ít ngồi vào bàn mà chuyển ra đây ngồi. cả đống note cũng di chuyển địa bàn, được dán ké dưới poster Eat, Pray, Love. chắc là do nó gần cái tivi, vừa làm việc, vừa liếc này liếc kia vừa nhòm mấy thứ nhảy múa trong đó.
xem tivi, thiệt ra không phải là nhu cầu thiết yếu. cái chính là bật nó lên cho nhà có tiếng động trong khi giặt giũ, nấu nướng, chứ mấy thứ tui muốn nghe như nhạc cổ điển hay jazz, blue thì hiếm khi nào tivi có. mà nghe nhạc, thì phải sắm loa liếc cho đàng hoàng chớ không chơi máy tính hay tivi và cũng để còn coi phim nữa. rứa rồi tự nhiên cable bị cắt cái bụp. nhà tự nhiên vắng vẻ quá trời. thấy trống trống, thiếu thiếu, thành ra hành hạ bạn laptop nhiều hơn mọi khi. nói là tự nhiên chớ tui kí giấy cắt dịch vụ từ hồi 3 - 4 tháng trước. nhưng mấy bạn quản lý chắc biết có mấy tháng tui đóng tiền mà hổng có tivi nên bù lại cho tui mấy tháng nay. cắt rồi thì thôi, tui không có ý định xài tiếp vì như nói ở trên, tivi thời này chẳng có gì để coi cho ra hồn. chắc để ít nữa mua cái đầu DVD dỏm dỏm, rồi sắm loa coi phim, nghe nhạc chớ không đám đĩa lọ mọ mua hồi trước đi thăm ông bà ông vải hết.
mới nãy qua nhà anh Rem, ảnh kể chuyện radio với đi chợ ở xứ người, tự nhiên thấy vui ghê. ảnh làm tui nhớ cái thời tui còn là sanh dziên. hồi nớ tui ôm cái cassette màu đỏ choét, một hộc băng nghe đài rồi thu lại mỗi ngày. đống băng chừng 100 cuộn tui còn giữ, chỉ có cái máy, hình như bán rồi. giờ thấy nhớ nó ghê. nhứt là có đợt tui làm chuyên đề về radio. đợt đó làm cũng hời hợt mà chán nữa với lại tui không làm hết nên còn nhiều thứ muốn mần. thôi để ít nữa dụ dỗ ai đó cho đất làm lại, làm hết mấy thứ chưa xử.
còn chuyện đi chợ, cũng lâu lâu rồi không đi chợ đúng nghĩa. tức là phải đi bộ, dạo tới dạo lui đã mắt, no tay, chọc người nọ người kia cười mỏi miệng, nói nhiều tới khô cổ họng. giờ tui cứ tấp ra mấy chỗ quen, chỉ mấy món tui muốn mua rồi người ta mần dùm cho sạch sẽ. tui mang về chỉ có trách nhiệm rửa sạch, để ráo rồi cho vô hộp nhựa, cất trong tủ lạnh.
tui muốn đi mấy cái chợ lạ với tui, rồi làm quen với mấy người bán, nghe họ nói chuyện, càu nhàu. vui lắm. như bữa hổm tui đi mua gọng kính vậy đó. cái gọng gần giống cái kính mấy tháng trước tui mua ở một vintage shop ở đây bán có giá chưa tới 1/10. trời ơi, tui nhảy đông đổng luôn [dĩ nhiên là trong bụng thôi, rồi kể lể với má và em tui]. mà nó cũng mới cón chớ bộ. còn sạch hơn cái kính vintage tui đang xài đó. đi 1 hàng khác, tui mua được một gọng nữa, lần này thì bằng 1/10. có điều cả 3 chỗ mua hàng này tui lời đoạn làm quen được với cả ba người bán. cô chủ xinh xắn của vintage shop thì đã sẵn sàng cho nhóm FFF mượn shop mới tinh quay phim mà không đòi hỏi bất cứ quyền lợi gì. còn hai chú đứng tuổi này chắc chắn sẽ có nhiều câu chuyện thú vị để kể cho tui nghe khi tui quay lại.
tui muốn về Hội An dù tui mới đi lại chừng hơn 1 tháng. tại bạn bè tui ra ngoải rồi ai cũng kêu lạnh. làm tui thèm cái gió lành lạnh ở ngoải kinh lên được. tui thèm đồ ăn ở ngoải nữa. nhờ mấy cuộc điện thoại đó mà thi hứng, à không, cảm hứng viết về mấy món ăn đường phố hoặc nơi chốn tui qua lại trỗi dậy. thiệt là mừng hết biết vậy đó. tui còn mừng hơn nữa khi bạn bè tui chịu khó mang đồ ăn má tui nấu hay rau Hội An vô cho tui. đời vậy thì thôi chớ, còn gì nữa mà kêu?
xem tivi, thiệt ra không phải là nhu cầu thiết yếu. cái chính là bật nó lên cho nhà có tiếng động trong khi giặt giũ, nấu nướng, chứ mấy thứ tui muốn nghe như nhạc cổ điển hay jazz, blue thì hiếm khi nào tivi có. mà nghe nhạc, thì phải sắm loa liếc cho đàng hoàng chớ không chơi máy tính hay tivi và cũng để còn coi phim nữa. rứa rồi tự nhiên cable bị cắt cái bụp. nhà tự nhiên vắng vẻ quá trời. thấy trống trống, thiếu thiếu, thành ra hành hạ bạn laptop nhiều hơn mọi khi. nói là tự nhiên chớ tui kí giấy cắt dịch vụ từ hồi 3 - 4 tháng trước. nhưng mấy bạn quản lý chắc biết có mấy tháng tui đóng tiền mà hổng có tivi nên bù lại cho tui mấy tháng nay. cắt rồi thì thôi, tui không có ý định xài tiếp vì như nói ở trên, tivi thời này chẳng có gì để coi cho ra hồn. chắc để ít nữa mua cái đầu DVD dỏm dỏm, rồi sắm loa coi phim, nghe nhạc chớ không đám đĩa lọ mọ mua hồi trước đi thăm ông bà ông vải hết.
mới nãy qua nhà anh Rem, ảnh kể chuyện radio với đi chợ ở xứ người, tự nhiên thấy vui ghê. ảnh làm tui nhớ cái thời tui còn là sanh dziên. hồi nớ tui ôm cái cassette màu đỏ choét, một hộc băng nghe đài rồi thu lại mỗi ngày. đống băng chừng 100 cuộn tui còn giữ, chỉ có cái máy, hình như bán rồi. giờ thấy nhớ nó ghê. nhứt là có đợt tui làm chuyên đề về radio. đợt đó làm cũng hời hợt mà chán nữa với lại tui không làm hết nên còn nhiều thứ muốn mần. thôi để ít nữa dụ dỗ ai đó cho đất làm lại, làm hết mấy thứ chưa xử.
còn chuyện đi chợ, cũng lâu lâu rồi không đi chợ đúng nghĩa. tức là phải đi bộ, dạo tới dạo lui đã mắt, no tay, chọc người nọ người kia cười mỏi miệng, nói nhiều tới khô cổ họng. giờ tui cứ tấp ra mấy chỗ quen, chỉ mấy món tui muốn mua rồi người ta mần dùm cho sạch sẽ. tui mang về chỉ có trách nhiệm rửa sạch, để ráo rồi cho vô hộp nhựa, cất trong tủ lạnh.
tui muốn đi mấy cái chợ lạ với tui, rồi làm quen với mấy người bán, nghe họ nói chuyện, càu nhàu. vui lắm. như bữa hổm tui đi mua gọng kính vậy đó. cái gọng gần giống cái kính mấy tháng trước tui mua ở một vintage shop ở đây bán có giá chưa tới 1/10. trời ơi, tui nhảy đông đổng luôn [dĩ nhiên là trong bụng thôi, rồi kể lể với má và em tui]. mà nó cũng mới cón chớ bộ. còn sạch hơn cái kính vintage tui đang xài đó. đi 1 hàng khác, tui mua được một gọng nữa, lần này thì bằng 1/10. có điều cả 3 chỗ mua hàng này tui lời đoạn làm quen được với cả ba người bán. cô chủ xinh xắn của vintage shop thì đã sẵn sàng cho nhóm FFF mượn shop mới tinh quay phim mà không đòi hỏi bất cứ quyền lợi gì. còn hai chú đứng tuổi này chắc chắn sẽ có nhiều câu chuyện thú vị để kể cho tui nghe khi tui quay lại.
tui muốn về Hội An dù tui mới đi lại chừng hơn 1 tháng. tại bạn bè tui ra ngoải rồi ai cũng kêu lạnh. làm tui thèm cái gió lành lạnh ở ngoải kinh lên được. tui thèm đồ ăn ở ngoải nữa. nhờ mấy cuộc điện thoại đó mà thi hứng, à không, cảm hứng viết về mấy món ăn đường phố hoặc nơi chốn tui qua lại trỗi dậy. thiệt là mừng hết biết vậy đó. tui còn mừng hơn nữa khi bạn bè tui chịu khó mang đồ ăn má tui nấu hay rau Hội An vô cho tui. đời vậy thì thôi chớ, còn gì nữa mà kêu?
đời vậy còn chờ gì nữa, nhảy đông đổng lên luôn :P
Trả lờiXóaUh, gái Hội An cũng khác người nữa nha, đến nhà người ta có 1 đêm 1 ngày mà làm cho đám cháu nhắc hoài, cả nhà nhắc hoài.
Trả lờiXóaMày làm gì mà nhiều người hâm mộ quá vậy?????