hôm qua, có một bạn gái đến chơi nhà. dĩ nhiên không phải bạn của mình. bạn í thắc mắc, rõ ràng với hai bạn kia, tại sao không vứt chiếc ghế gãy một chân đi [để làm gì cho tốn diện tích lại không dùng vào việc gì khác ngoài để cái túi (đựng máy tính của mình)]?
mình cũng đã nhiều lần định ra hàng mua một chiếc ghế mới. không phải loại bằng nhựa nữa. nhưng mãi chiếc ghế ba chân vẫn còn nằm ở đó, ngay cạnh cái bàn làm việc của mình. một năm rưỡi có hơn chứ ít gì. thật ra, không phải mình lười tới mức đó, không phải mình không cần cái bàn để ngồi vào làm việc cho thẳng cái lưng, đỡ mỏi cái cổ. nhưng mình không muốn vứt cái ghế đó. cái ghế mà H đã mua tặng mình hồi mình mới chuyển từ BT lên quận 1. một cái ghế bình thường như bao cái ghế mà khi đi ăn bạn đều kéo ra rồi đặt mông ngồi xuống. nó gãy khi mình kê nó lên bàn để leo lên nóc tủ, cất thêm sách lên đó cho gọn. mình cũng giữ cái chân đã gãy đó. để dưới gầm bàn, cạnh cái ghế.
lúc dọn nhà, mình có ti tỉ thứ buộc phải vứt để di chuyển đỡ vất vả hơn. nhưng trong đó có một số thùng không thể vứt. thư của K, gần 100 cuộn băng cassette thu NCKBH là chính, thiếp của bạn, của ex gửi từ nơi nào đó, thư má gửi... nằm trong đó. vứt đi không đặng. không phải vứt chúng đi thì tình cảm mình dành cho họ không còn nữa mà chỉ đơn giản, mình sẽ quên đi nhiều thứ mà vô tình hay cố ý các kí ức đó bị phai mờ, xóa sạch, nó sẽ là vật nhắc nhớ đến quãng thời gian dù hạnh phúc hay đau khổ thì cũng đáng trân trọng.
một chiếc ghế gãy không phải hoàn toàn vô dụng và đáng vứt đi. dù với tình trạng vai, lưng, cổ như hiện giờ, nhiều khả năng bạn í sẽ phải ra đi. nhưng chưa biết đến lúc nào.
bạn kia, ào đến nhà mình như một cơn gió và thật may đã ra đi nhanh như lúc đến. dẫu biết rằng không thể đánh giá toàn cục chỉ bằng những tiểu tiết nhưng cũng đủ phát thảo một vài đường nét. và tuần rồi, mình đã có cảm giác lợn cợn chỉ qua một vài điều nho nhặt. chưa biết nên vui hay buồn.
ảnh: flickr
Mrs. Truong cũng có một số thư từ đồ linh tinh lặt vặt nhảm nhí mà ai thấy cũng sẽ kêu ''đồ đem quăng hả'' liền à. Công nhận, ko fải nếu quăng rồi thì tình cảm của mình cũng bay theo. Vấn đề là chả hiểu tại sao mình quăng không nổi thôi à :)
Trả lờiXóaCái hình trên đẹp ghê vậy á
Mrs. Truong
Cái chân của em đúng là của diễn viên ba lê rùi. ĐẸP :)
Trả lờiXóa(không khen cái ghế đâu nha, gẫy chân rồi thì thay chân hoặc quẳng đi mua cái khác, tặng với không thì cũng thế thôi em, có đồ gì là mãi mãi đâu).
bài này anh thích.
Trả lờiXóaAnh còn có 1 hiện tượng là một số thứ đồ cũ của mình mà để đâu đó quên mất đến lúc nhìn lại thì không nhớ là mình từng có nó và tưởng là đồ mới.
cưa bốn cái chân đi, làm thành mặt bàn ( kê sách phía dưới), hay thành tấm bảng, rồi dán những thứ không cần thiết, mà vứt đi không đặng lên làm thành vật trang trí.
Trả lờiXóa"nên..." nha Lún. Sửa chính tả hoài mệt quá nha.
Trả lờiXóa@ Mrs Truong: :) khó hiểu chị ha. bà mẹ trẻ thích thế chứ, tinh thần rất tốt, bao nhiêu người ghen tị đấy nhớ! :D
Trả lờiXóa@ anh Lừng: cái chân trong hình đúng là đẹp, nhưng nếu anh nhìn chân diễn viên múa rồi thì anh sẽ không khẳng định như vậy. ;)
@ Marcus: :) hihi, vậy ra đồ cũ của anh cũng còn rất mới anh mới tưởng là mới. :D
@ chị Lún: chị, cái ghế gãy của em hem phải ghế gỗ chị ơi. em tính mua ghế mới sẽ là đồ gỗ á. vì có thể phá được nhiều thứ ngoài chuyện ngồi. :)