21/11/09

[mới xa đã] nhớ SG


Chín năm trước, tôi là cô bé 18 tuổi, lơ ngơ, bỡ ngỡ giữa Sài Gòn rộng lớn và đường phố nào cũng như thử thách lòng dũng cảm của tôi mỗi khi tôi đi học, có ý định băng qua. Chín năm sau, giờ tan tầm với nạn kẹt xe khiến tôi luôn cân nhắc trước khi bước ra khỏi nhà. Rõ ràng, Sài Gòn của tôi đã thay đổi khá nhiều trong suốt chín năm qua. Sài Gòn không chỉ là nơi tôi tìm đến để được vươn mình ra biển lớn, thử vẫy vùng, chống chọi với những cạm bẫy của cuộc sống mà còn là nơi chốn mà mỗi khi đi xa, tôi cảm thấy nhớ nhung, quyến luyến.

Lúc này đây, ngồi ở bờ Hồ Hoàn Kiếm, nhìn ngắm dòng người qua lại, không ít trong số đó ghé vào mua kem Tràng Tiền, tôi nhớ góc quán café quen thuộc mà tôi hay ngồi ở Sài Gòn. Góc đường Đông Du – Hai Bà Trưng của tôi thật ra chẳng có gì đặc biệt để bạn, một người mới đến lần đầu hoặc đi lại bao lần cảm thấy nhớ như tôi. Ngồi trong quán, phóng tầm mắt ra bên ngoài, tôi như là một người dẫn chuyện trong một bộ phim nào đó về Sài Gòn, (bạn có thể liên tưởng đến Paris, Je t'aime, hay New York, I love you cũng được, nhưng đừng nên nghĩ tôi đang cho mình cái vinh hạnh được sánh ngang với các vị đạo diễn làm nên những thước phim diệu kì đó nhé!). Nếu bạn cũng là người thích nhìn ngắm những gì xảy ra trên phố, đặc biệt là con người, như tôi thì bạn sẽ hiểu làm sao một việc buồn chán như thế lại có thể khiến tôi duy trì suốt mấy năm qua. Những nét mặt, những cử chỉ thể hiện cảm xúc cũng như gout thẩm mỹ của khách bộ hành qua trang phục họ vận ít nhiều tạo cảm hứng để tôi viết lách, để tôi nhoẻn miệng cười một cái và tự cảm thấy đời mới tươi làm sao! Thỉnh thoảng, cũng có vài người ngồi xe máy, cũng có cả những quý ông quý bà (hoặc có thể không) bước xuống từ những chiếc xe hơi bóng lộn đỗ xịch trước cửa quán rồi bước vào, kéo ghế ngồi xuống. Họ cùng với những câu chuyện của mình có đôi khi làm rộn lên cái không khí thường yên tĩnh vì ai cũng có ý thức nói vừa đủ nghe để không làm phiền đến người xung quanh. Tuy nhiên, tôi thường ít quan tâm đến những gì xảy ra trong quán bởi như con bướm lạc vào giữa một vườn hoa đầy hương thơm và màu sắc, thế giới bên ngoài tấm kính có đôi lúc không trong suốt (điều này tùy thuộc vào các phục vụ viên trong quán, nhỉ?) đã hút hồn tôi.

Trước cửa quán, dĩ nhiên, không nằm ngay cửa, có một cửa hàng bơm vá kiêm sửa xe máy cho khách. Người đàn ông có mái tóc muối tiêu đó tuy không có được sự đón tiếp niềm nở đon đả với khách nhưng luôn làm họ hài lòng bởi cái vẻ thật thà, chân chất toát ra từ chính gương mặt, giọng nói và cả công việc của ông. Tôi để ý thấy, những lúc vãng khách, ông thường tranh thủ đọc bất cứ thứ gì có trên phố, ngay chỗ ông kiếm sống. Đôi khi, chỉ là một tờ quảng cáo in hai màu xanh đen, trắng đen, có lúc là một tờ báo cũ, cũng có khi là một tờ giấy mà ai đó viết tay đánh rơi hay vứt bỏ (tôi nghĩ ông cũng không rõ). Một người bạn của tôi nói, người đàn ông này với đống phụ tùng và mớ dầu nhớt vương trên vỉa hè (không quá nhiều) của ông đã làm xấu đi view (góc nhìn) vốn dĩ đang rất đẹp của quán. Cô ấy hỏi (dĩ nhiên, hỏi tôi, bởi không đủ can đảm để hỏi quản lí hoặc vì chỉ là một câu chuyện phiếm thì phải hỏi người đang ngồi cùng bàn), Tại sao chủ quán lại không đuổi ông ta đi để khách – đặc biệt người nước ngoài – phải chứng kiến những cảnh đời lam lũ này khi họ được thưởng thức những món ăn ngon, được tận hưởng không khí tuyệt vời trong quán? Tôi thì lại khác, có thể, người đàn ông đó giúp tôi thêm yêu góc phố này. Không phải vì khi xe tôi xịt lốp thì nhờ có ông mà tôi có thể lại bon bon trên đường, mà bởi, cuộc sống nó phải thế, không có gì là ngọt ngào hoàn toàn, ngay cả khi người ta muốn có một vị ngọt đậm đà thì cũng phải cho thêm chút muối vào đấy thôi? Sao ta cứ phải rạch ròi giữa cái tốt cái xấu, giữa cái gọi là đẹp đẽ và bẩn thỉu? Và sự hiện diện này còn đẹp hơn nhiều bao lần thói chen lấn trên đường, thói quen bạ đâu giải tỏa bức xúc không chỉ có mỗi miệng của người Việt.

Ngay cái góc phố đó, nếu nhìn ngược lại đầu đường Đông Du, tức là nơi tọa lạc của khách sạn Sheraton (vì đạt chuẩn 5 sao nên cư dân ở khu vực này cứ dăm ba hôm lại được nghe những tràng còi hú và tiếng quát tháo của những viên cảnh sát giao thông, có lúc nửa đêm về sáng, và dĩ nhiên, ai cũng biết, có một người quan trọng đang ngụ ở đó nên chẳng buồn phàn nàn nữa!), con đường dài chưa đầy 500m này chứa trong mình bao nhiêu là yêu thương với tôi. Nó không chỉ là bởi, tôi yêu màu xanh mướt của lá non trổ ra mỗi khi xuân về của hai hàng phượng (có độ cao không bằng nhau và một số đã bị chặt đi vì sợ mưa to gió lớn làm ngã cây) hay sắc đỏ hiếm hoi lúc hè về, mà còn cả sự náo nhiệt vào buổi khuya của những hàng quán phục vụ khách du lịch bên dưới. Quả tình, không phải lúc nào tôi cũng cảm thấy vui với tiếng ồn vọng lên từ dưới đường đâu nhé! Bởi tôi cần một không gian yên tĩnh để có thể viết, đọc, nghe và cả ngủ. Nhưng biết sao được, nhịp sống Sài Gòn là phải thế. Và đôi khi, ta phải biết yêu cả những điều bất tiện.


PS: vì sự cố kỹ thuật nên bài này nằm ở đây. hehe.

ảnh: chụp từ trên cao bởi con máy ảnh lởm nên mới ra được cái hiệu ứng mờ toàn cục và nhìn thì chỉ thấy dây điện giăng mắc chằng chịt.

5 nhận xét:

  1. bài này em tính đăng báo phải không. Em viết tình cảm mà chân thật lắm. Anh thích. Đặc biệt câu: "Và đôi khi, ta phải biết yêu cả những điều bất tiện."

    Trả lờiXóa
  2. Đọan đường Đông Du giữa Đồng Khởi và Hai Bà Trưng là nơi chị có nhiều kỷ niệm. Cái chỗ đi làm đầu tiên của chị là 49 Đông Du, cạnh khách sạn Sài Gòn và ngay đối diện khách sạn Sheraton bây giờ. Từ đó, buổi trưa tản bộ ra Đồng Khởi ăn cơm, hoặc ra Mạc Thị Bưởi thì có gánh cháo gà. Ở đọan Đông Du này còn có cái Mosque của người đạo Hồi, phía sau buổi trưa có bán cơm với nhiều lọai cà ri, mà chị thích nhất là cà ri mực. Không biết Imagine đã vào đấy ăn bao giờ chưa?

    Đọc bài này tự nhiên thấy vui buồn lẫn lộn, nhớ lại một quãng đời hồn nhiên sôi nổi, nghĩ lại như thấy xa xưa lắm lắm rồi đó, hic.

    Trả lờiXóa
  3. Bày này hay quá. Đúng là đang nói về SG

    Trả lờiXóa
  4. @ Marcus: :) :*

    @ Polka dots: hihi, không ngờ chị cũng có kỉ niệm với góc đường đấy. em chưa thử gánh cháo gà ở Mạc Thị Bưởi và cả cơm với cà ri chị ạ. không hiểu còn bán không nhỉ? em cũng ít ăn ở ngoài nhưng cái chính là không biết để mà ăn í. :D đợt tới về, em sẽ tìm và ăn thử, chị nhé! hihi, đúng là tự nhiên nghĩ lại thấy cái gì cũng xa xưa chị nhỉ?

    @ bác Đàm: :) mừng bác ghé nhà em. bác quá khen.

    Trả lờiXóa
  5. Cháo gà ở Mạc Thị Bưởi chắc không còn, nhưng cơm cà ri ở cái Mosque có thể còn. Nhưng mà cơm chỗ đó đắt. Chị nhớ khỏang năm 94-95, một phần cơm đã hơn 30,000 đồng rồi, mà chỗ đó có sang trọng gì cho cam. Có điều không hiểu tại sao tụi nước ngòai ăn ở đó rất đông. Ngòai cà ri mực như chị nói ở trên, chị còn thích lọai bánh mì dẹt của Ấn(paratha) ở đó.

    Trả lờiXóa