27/4/10

Sài Gòn nắng nóng, nhớ Đà Lạt se se nên... ta post hình ;)




















chú thích ảnh nằm trong tên file hình rồi nhé! ;)

26/4/10

bí mật. chia sẻ





điều gì khiến một mối quan hệ có sự thay đổi về chất - tức là hai người [đột nhiên] trở nên thân thiết hơn? bí mật. khi chia sẻ bí mật thì chuyện cảm thấy thân thiết hơn có là lẽ tất nhiên?

tôi còn nhớ, với G., tôi chẳng bao giờ nói chuyện gia đình, hay đúng hơn, đã có lúc G. cũng ngắt lời tôi, lý do: anh không muốn nghe cái giọng lạnh lùng của em về gia đình. G. không cần biết, tại sao tôi trở nên cay nghiệt như thế. G. chẳng quan tâm, khi tôi nói với cái vẻ mặt câng câng, lưỡi ríu lại thì điều gì đã xảy. với G. thế là một đứa con hư, thế là không ngoan. dù thế nào đi chăng nữa, đó vẫn là không thể chấp nhận. giờ tôi chẳng nhớ, điều bí mật nào kéo tôi và G. lại gần nhau. tôi chỉ nhớ, chúng tôi chẳng thể chia sẻ cái bí mật là nguyên nhân của mọi vấn đề mà G. bảo nó khiến chúng tôi tách nhau ra.

còn V. có lẽ, sự chia sẻ lớn nhất lúc đó là nhạc nhẽo. bí mật thật ra chỉ là những chuyện con con mà kể ra giữ cũng được, không cũng chẳng sao. nhưng V. luôn biết cách biến chúng thành những bí mật của riêng hai đứa. đủ để khiến tôi, một đứa cả thèm chóng chán, nhưng trí nhớ vô thức thì thuộc dạng siêu hạng cũng phải bật cười vì cái kiểu tích cóp bí mật đó. dù rằng, V. cũng mang đến cho tôi một bí mật lớn nhất mà trong một quãng thời gian dài đó là cú shock khó mà tưởng tượng có thể xảy ra [trong đời thực].

A. thì lại khác. bí mật của đứa nào thì đứa nấy cứ giữ, thi thoảng lại nhỏ giọt cho thêm phần thi vị. cái bí mật lớn nhất của chúng tôi là chia sẻ sở thích nấu nướng, tình yêu dành cho món ăn làm từ tay mẹ. bạn ấy vừa nấu vừa hát, vừa nấu vừa kể chuyện ngày xửa ngày xưa của bạn ấy cho tôi nghe, dĩ nhiên là sai vặt tôi thì thôi rồi. nhiều lúc muốn cáu um lên vì cái trò giấu nguyên liệu chỗ này, giấu dụng cụ nấu nướng chỗ kia rồi bắt tôi tìm. bếp nhà bạn ấy rộng, lục lọi rất mệt. mà tôi thì không thích cái trò thử thách khả năng kiên nhẫn. vì thế, lắm lúc tôi dỗi. chả buồn chơi cái trò bạn í bày ra hoặc bỏ về làm bạn í chưng hửng hoặc nổi điên ngược lại. bạn í là người tình cảm nhưng không hay nói, bạn í thích bày trò và tôi sẽ hiểu khi nhập cuộc chơi. mà cũng khổ, chính vì cái sở thích chia sẻ bí mật theo cách chả giống ai này, bạn í đã tập cho tôi khả năng phản xạ rất tốt và 'mũi' tôi trở nên thính hơn bản năng rất nhiều. và tôi đã khám phá ra một bí mật mà lẽ ra, nếu không biết thì có lẽ, giờ đã khác.

thật ra, tôi không quá khó khăn trong việc chia sẻ nhưng cũng chẳng dễ dàng. tôi nghĩ, mình biết chọn mặt gửi vàng, song, làm gì có chuyện ngoan lành cành đào 100%. khi các mối quan hệ đan cài, chồng chéo, việc chia sẻ và giữ bí mật cho nhau dường như là bất khả. L. đã khiến tôi không thể tin vào tai mình khi nghe một cô gái khác nói cười huyên thuyên về cái điều mà lẽ ra chỉ có 2 đứa biết. hay H., những tưởng chuyện đó bạn phải mặc định, tớ chỉ nói cho bạn nghe vì bạn không phải là A hay B hay bất cứ một người nào khác. và còn nhiều bạn khác nữa từng làm mình chết trân. một chuyện nhỏ như thế [nhưng đôi lúc hậu quả thì chẳng nhỏ tẹo nào đâu!] không đáng để làm tan vỡ một mối quan hệ. và tôi cũng không nhỏ mọn tới mức xô đổ cả tòa nhà chỉ vì cái dằm. nhưng hai ba cái thì phải nghĩ lại à nha. ;)

PS: Sài Gòn nóng điên đảo. mong mỏi một cơn mưa mà mãi chẳng thấy. hôm qua, 3 chị em ngồi ăn lẩu bò ở Cao Bá Nhạ mừng sinh nhật một chú em. hai chú em, không hiểu là vô tình hay cố ý mà thi nhau chia sẻ bí mật với mình. tự nhiên thấy lo lo. :))

entry này viết ra sau một giấc ngủ muộn, ngủ vội, ngủ bù cho tối qua mất ngủ do uống bia lửng lơ con cá vàng. như là một món quà tặng bản thân và vài bạn có liên quan sau nhiều năm chẳng muốn đụng tới. :))


ảnh: mrs Giang Trang - ảnh cóp từ đâu đó đợt GT đi Đà Lạt với bạn bè của nàng ấy.

bonus quả ảnh khổ chủ với các bạn. dạo này điên lắm rồi, nghĩ ra lắm trò tinh quái. :))



20/4/10

lẻn trốn




Có còn kịp không?
để em xếp va li trở về
cùng những lời cằn nhằn yêu thương
nước đến chân mới nhảy

(P.T.N.L)

ảnh: Poly; ấp Ánh Sáng, trung tuần tháng 4.


16/4/10

mùi vị của mẹ

tối. xem phim. khóc. không nức nở. nhưng nước mắt chảy thành dòng. ràn rụa.

chuyện phim chẳng có gì to tát, chỉ xoay quanh mỗi cái món kim chi và tình mẹ con. dường như phàm chuyện gì dính dáng tới hai từ: "gia đình" và "mẹ" thì nước mắt tự nhiên trào ra. đơn giản vậy thôi. chẳng cứ gì sâu xa, chẳng cứ gì thâm thúy hay bày vẽ nhiều trò. nó giống như gót chân Achilles của tôi vậy.

trong tủ lạnh, vẫn còn 3 món ăn má làm, gửi chị T mang vào từ hồi đầu tháng. ăn dè xẻn. sợ hết. sợ hết cái mùi, cái vị [món ăn] của má. tôi biết, để phải làm 4 món đó, má phải mất ngày CN đáng ra để nghỉ ngơi. nhẽ ra tôi không vòi vĩnh má vào bếp, nấu cho tôi mốn này món kia, nhưng niềm hân hoan trong giọng nói qua điện thoại của má khiến tôi cảm thấy mình nên làm vậy. khi ăn, tôi có thể mường tượng ra được lúc má giã nghệ tươi với nén để nhồi vào cá chuồn như thế nào, kho cá liệt với thơm ra sao... tôi biết má cười khi nghĩ đến tôi. tôi như thể ngửi được mùi mồ hôi vương trên áo khi má làm bếp. bởi tôi như con mèo nhỏ, hay quẩn quanh chân má, thì thầm nhỏ to, lúc cù lét, lúc gạ gẫm, lúc càu nhàu. nói chung là cái đuôi cứ bám theo má suốt ngày nếu nó về.

hồi còn là học sinh trung học, cứ về tới nhà, nhất là buổi trưa, tôi thường bỏ cặp xuống là kêu đói. và rất xấu đói. có lúc khóc chỉ vì chưa có cơm. khóc một cách vô thức. rồi quẹt nước mắt, hì hịu phụ má khi thấy má vẫn còn mặc áo dài mà đã đứng trong bếp nấu cơm. nhớ má giật mình giữa đêm mỗi khi tôi gọi khẽ: má ơi, con đói. rồi sè sẹ lục cơm cho tôi. tôi nhớ những bát cơm nguội với canh của buổi cơm chiều, chan thêm nước mắm ớt tỏi má rón rén bưng lên gác xếp cho tôi lúc tôi học khuya. có hôm vừa ăn vừa khóc vì buổi tối bỏ cơm. vì ấm ức. vì giận.

nếu ai hỏi mùi vị món ăn của má đặc biệt thế nào. tôi chịu. khó mà có được câu trả lời chính xác. tôi cũng nhiễm cái vị đấy từ bà. nhưng lúc nào cũng nhớ đau đáu bát canh chua cá đuối, cá phèn nổ kho cay, cá chuồn chiên... của má. má và bà nội thường nói, thích nhìn tôi ăn. cái dáng vẻ ngon lành của tôi làm má và bà cảm thấy hạnh phúc.

ở đời có hai điều tuyệt vời nhất: mưa xuống đất chịu nắng hạn và người mẹ nhìn thức ăn [do mình nấu] được đưa vào miệng con mình. (tạm dịch thoại phim Kimchi War) chẳng cần phải làm mẹ tôi cũng thấy điều đó là đúng.

tôi sợ rằng, sau này, nếu có làm mẹ, tôi cũng mong được nhận niềm vui nhỏ nhoi đó từ con mình và cảm thấy hụt hẫng, thất vọng khi chúng không như mình muốn. điều đó, ít nhiều làm tôi không dám trở thành một người mẹ.

14/4/10

thèm. bia.



mấy hôm nay, hay uống bia. chỉ 1 - 2 chai thôi. chỉ uống bia nội. SG đỏ, xanh. nhưng ngon. và vui. cơ mà uống lưng chừng, về nhà lại thấy khó chịu đôi chút. nhất là cảm xúc tự dưng dâng lên, trào ra. muốn kìm lại, nén xuống, cũng chẳng dễ. nhớ, nhớ, nhớ và nhớ. thôi thì đành tặt lưỡi, lâu lâu cũng nên thả lỏng một chút. nào chết con muỗi nào. thế thôi ạ. hết ạ.

PS: thèm ở một nơi tất cả các con phố đều vắng, chỉ có ta với cây lá và chim chóc. sẽ thoải mái nhảy chân sáo, hát vang một khúc nhạc dang dở chỉ nhớ câu đầu và điệu nhạc của câu cuối trong khổ 3 câu, rồi cười khúc khích, rồi ngồi vắt vẻo, nheo mắt ngắm nhìn vạn vật qua cặp kính mát.

bonus: (photo: UK)



12/4/10

cháy. ngủ.



cháy nhà. ở lầu 4. cách cái nơi có một đứa ngủ say như chết chừng 30 mét. còi cứu hỏa, tiếng người la hét, mùi khét, khói ngập trời. trong vòng bán kính 3km, đồ rằng ai cũng biết có cháy. đang cháy. cháy nhà. ở trong thoát ra, hớt hơ hớt hải, la hét rầm trời. ở ngoài nhón vào ngó nghiêng, chỉ chỏ, hỏi han, cũng hét la. chỉ có một đứa ngủ say như chết, nghe tiếng còi hụ cứu hỏa ngỡ là mơ. ngủ tiếp. say sưa. chả biết đến mùi khét, tiếng hét la hỗn loạn. cách nó chừng 30 mét. tự dưng giật mình, có lẽ do cúp điện. quạt tắt. nóng quá nên tỉnh giấc. chạy ra cửa sổ, nhòm xuống đường. bất ngờ, hàng chục cặp mắt ở dưới ngước lên nhìn nó. tự nhủ: bỏ mịe, cháy thật. cháy ở khu nhà mình. rồi thụt cổ vào.


đi vào toilet. tè. đi ra tủ quần áo, lấy khăn tắm, lấy thứ cần phải lấy. đi vào nhà tắm. tắm. vừa tắm vừa nghĩ: phải quơ cái gì mà chạy đây nhỉ? máy tính. rõ rồi. nồi cơm cơ mà. giấy tờ. hẳn. không có mấy tờ giấy lộn đấy, mệt phết. thẻ thiếc, tiền bạc. chắc chắn. chúng ở đâu nhỉ? máy tính ở bàn hay ở túi xách? trưa nay đi làm về lấy ra chưa? túi đựng các thể loại thẻ, giấy tờ... nằm ở đâu? tủ nhỉ? thế không mang gì khác nữa à? sách, quá nhiều để có thể mang đi. tủ lạnh? quá to để có thể khuân? đống đĩa, chả nhẽ ngồi chọn cái nào thích nhất mà mang? giày? 20 đôi, chọn đôi nào bỏ đôi nào? khăn khủng áo váy?

rốt cuộc, 15' sau khi tỉnh dậy, nó ra khỏi nhà với cái túi đựng máy tính, cục sạc pin, điện thoại, giấy tờ, thẻ thiếc. mặc trên người chiếc áo ba lỗ xanh, quần short, mang đôi giày thể thao đỏ ưa thích. ra đến cửa mùi khét vẫn còn quánh đặc. nhưng điện đã có lại. thang máy có thể dùng. xuống đến tầng trệt. người là người. ken đặc cái sảnh bé tí. khều anh bảo vệ hỏi:
- chuyện gì thế anh?
- ơ, cháy nhà tầng 4. em không biết gì à? thế nãy giờ ở đâu?
- em ngủ. trong nhà.
- !!!
- sao lại cháy?
- tivi để chế độ chờ, chập điện, nổ. thế là cháy!

lẻn trốn, đi lên lại. mở cửa. chạy ào vào. tắt cái ổ cắm tivi cũng để chế độ stand by, DVD, amply. chạy ào ra. đi xuống dưới. thật nhẹ, lách khỏi đám đông. bước sang bên kia đường, chú xe ôm hay đi hỏi:
- nãy giờ con ở đâu?
- con ngủ. trong nhà.
- trời!
- (cười)

sang Ân Nam Gourmet Market. ngồi. thở. gọi cho má. bẩu là: con yêu má lắm!


9/4/10

khi nào thì ta gặp nhau và rồi...






cầm cái danh thiếp của ông chủ Flower box trong tay và nghĩ: khi nào thì ta giáp mặt nhau? cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai người xa lạ sẽ thế nào nếu như không bắt đầu bằng những câu hỏi? qua vài thông tin mà cô nhân viên cung cấp, tôi cảm thấy hiếu kỳ về anh chàng này. tò mò, đôi khi cũng mang đến vài điều thú vị nếu quyết định khám phá.

lần gặp gỡ đầu tiên của tôi với những người có một thời điểm gần gũi, gắn bó? một số nhớ, một số đã quên. từ lần gặp đầu cho đến lần thứ 2,

-có người mất cả năm. chẳng có lý do gì rõ rệt thì phải. có lẽ, đơn giản là chưa đến thời điểm thích hợp. đến giờ vẫn nhớ lần gặp đầu tiên ấy, ở đâu, ăn gì, uống gì, nói về chủ đề gì.

- có khi, chỉ mất 5 phút. vừa thả nhau về đến cửa nhà, lại ới nhau đi tiếp. ngồi ở một quán khác, lại vẫn là cà phê. ríu rít như chim và huyên thuyên như thể là bạn từ thuở nào.

nếu tính gặp nhau ở một kênh khác, gián tiếp như internet, điện thoại thì khó nhớ hơn nữa. trừ lần nấu cháo suốt 2 tiếng đồng hồ sau lần đầu gặp gỡ 30 phút trước đó trên Yahoo. tới bây giờ vẫn nhớ, hai đứa nói về đề tài gì, điện thoại nóng rãy ra làm sao. cả hai tháng sau đó, tối nào cũng ôm điện thoại để buôn dưa lê, cười khúc khích, có khi còn đọc sách cho nhau nghe, có lúc một đứa khóc một đứa chọc cho đứa kia khóc cho thật đã. rồi lúc mặt chạm mặt nhau, thấy ấm áp lắm, gần gũi lắm, chẳng có một chút khoảng cách nào. bởi lẽ hai đứa chưa từng cư xử theo kiểu thế giới mạng và thế giới thực là hai chuyện khác nhau.

những lần hiếm hoi hai đứa cùng ở một thành phố thì lê la đủ chỗ cốt để thỏa mãn ham muốn về sách siếc, phim phiếc, cafe, gái trai, rượu bia. đủ cả. tôi nhớ cái lần hai đứa chui qua khu Kim Liên lục lọi đống sách cũ rồi khuân về một núi, như thể đi buôn hàng lậu. hai đứa ra Hotline trên đường Trần Hưng Đạo ngồi. cười thỏa mãn, rồi chia sách để ký tặng nhau. bằng bút chì, bạn nhiễm từ tôi cái thói quen này. bạn thì ám ảnh một buổi trưa bạn làm xong, đèo tôi ra Cuối Ngõ, hai đứa uống rượu Sán Lùng [thì phải]. những tưởng sắp được ngồi với tôi, hai đứa sẽ làm vài chai rượu, lại cà kê dê ngỗng - bạn nói vừa nói lúc nãy - nhưng phải đợi đến tháng 10. khi Hà Nội vào thu, khi một rừng người đổ về mừng 1000 năm...

có những người dù chưa từng một lần gặp mặt trực tiếp nhưng nghĩ đến họ, tôi vẫn mỉm cười, thích thú khi chọn được một món quà nào đó, cảm thấy lo lắng khi chẳng nhận được tin tức từ họ.

tôi không biết cũng chẳng hỏi, ấn tượng đầu tiên của mọi người về mình cũng như hỏi chính bản thân về họ. chỉ đơn giản, trực giác sẽ mách bảo cho tôi, họ có thể đi chung với mình một quãng đường hay không và có họ trong đời là sự may mắn.

thỉnh thoảng, tôi vẫn cảm thấy hoang mang về các mối quan hệ, về những gì đã và đang diễn ra. cái thứ tình cảm đang lớn dần, tự dưng khựng lại rồi bắt đầu thối rữa. như sự mòn đi của đế giày, chẳng phải lúc nào cũng đùng một cái, mất tiêu cái đế, còn trơ khất mỗi phần thân. đôi lúc, tôi đánh hơi được điều bất thường, đôi lúc không. mà thật ra, có tài đến đâu thì cũng không đo được lòng người. đành chấp nhận: cái gì cũng có hạn sử dụng. tới một lúc nào đó tự dưng người ta ngãng nhau ra. đôi khi chẳng phải không còn yêu quý nhau nữa. đơn giản, tách nhau ra đi trên những con đường khác, thi thoảng liếc trộm nhau, cười một cái.


ảnh: Angelique chụp ở Flower box

8/4/10

Nơi ta hôn em tự nhiên nảy lộc, cụm rừng trăm năm nay đã nở hoa...









---


Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ
Và con đường lại xao xác gió heo may
Em hôn anh đắm say như gió
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu.

(Mùa thu giấu em - Phú Quang)


2/4/10

củ cải muối đây!




thiệt tình, muốn viết lắm, mà dạo này đầu óc không có nặn ra được chữ nào. chắc bị vắt kiệt rồi nên xụi lơ. :( linh tinh chút đỉnh.

1. hình như sắp tăng cân được rồi. vì lại thèm ăn món Tây, tỉ dụ: spagetti xốt kem đút lò, pizza, salad, các loại bánh. rồi thèm sushi. trong khi bữa cơm hằng ngày thì phải tăng về lượng, không thì đói nhanh, phải ăn vặt. hehe.

2. bướng. rõ hẳn là thế rồi. vì vậy, sẽ cương nếu có người cứ dọa dẫm, cứ ra lệnh, cứ ra vẻ - tau to hơn mày. đừng hỏi: "có nhận lời thực hiện cái gì đó không?" khi trước đó bảo: "nên nhớ, abc là cánh tay phải của ABC, nếu bạn không hoàn thành nhiệm vụ phải chịu trách nhiệm trước abc và ABC." đứa này chả dại mà gật lấy gật để, mồm kêu: nhận nhận. bị trách là sao không nói khác đi: nhận nhưng phải làm rõ a, b, c... vấn đề? ơ hay, cháu tôi 3 tuổi ở nhà còn tóm ngay chữ 'không' mà đáp huống hồ là tôi?

3. hăng hái, xăng xái đâu đầm vào nhiều việc trong khi bận bù đầu bù cổ. nhiều lúc nghĩ lại kể cũng vui nhưng mà mệt quá. bị stress liên tục nên chuyện nổi cáu với ai đó mà nhiều khi họ chẳng làm gì nên tội [lớn]. áy náy phết đấy. nhưng biết sao giờ?

4. khu tứ giác Eden chính thức lên dĩa. rồi phần còn lại của khách sạn Rex cũng đã đi tong. không biết nói sao luôn. đi bộ ngang hai nơi, chỉ thở hắt. đứng từ thềm nhà hát TP nhìn sang, điện đóm tắt ngóm. buồn hiu hắt. chừng dăm bữa nữa, nơi đó sẽ là nơi sản xuất bụi phủ kín quận 1 cho mà xem.

5. nhiều người hỏi, tại sao thích ngồi ở PD Đồng Khởi. đơn giản, quán vắng, không có khói thuốc lá, bánh và thức ăn - 1 vài món - chấp nhận được. thật ra, dù quán có đẹp mà quá đông, nghi ngút khói thuốc thì mình cũng vái.

ảnh được bạn chụp thứ 6 tuần trước. bây giờ thì tan hoang rồi. :(