29/5/10

ở đây có nắng







1. chả biết cái tiêu đề có đủ giật gân không nhỉ? chắc chả ăn thua. dạo này blog mình ế kinh quá. [khóc tập 1]

2. nguyên tuần rồi, chỉ có 2 ngày đầu tuần là còn ngủ được đúng nghĩa, còn đâu... haizz. vừa thiếu về thời lượng vừa hụt về chất lượng. căng thẳng, nhiều việc, chạy xất bất xang bang thành ra vừa lên được tí thịt đã sụt xuống cả mỡ, mụn nổi đầy mặt. mà thôi cũng đành. đã phóng lao thì phải theo lao thôi. [khóc tập 2]

3. [e hèm, dạo đầu lâu quá, khéo mất cả hứng thì chết. hí hí. em vào vấn đề chính đây ạ!]

thưa cả nhà, được khởi xướng bởi Marcus, mình và các bạn trẻ tình nguyện đã bắt tay vào thực hiện tiệc phim ngắn trực tuyến [có thể nói là đầu tiên của VN tính đến nay] - YxineFF: www.yxineff.com ngoài ra YxineFF còn có trang facebook riêng.

được khởi động từ tháng 3, nhưng đến 20/5/2010 mới chính thức online và 27/5 vừa qua, trang web đã ngon lành cành đào. :D

mỗi tối thứ 7, lúc 9 giờ (giờ VN), một bộ phim sẽ được chiếu trên website www.yxineff.com . ngay sau đó, lúc 10 giờ, đạo diễn sẽ giao lưu trực tuyến với khán giả. 29/5 này, bộ phim Thảo nguyên xanh tươi của 7 em nhỏ ở Bãi giữa sông Hồng và Phan Ý Ly sẽ được chiếu tại YxineFF.

mọi người ghé vào website ngó nghiêng, xem phim và góp ý cho mình và các bạn nhé!

5. tiêu đề và nội dung, không liên quan mấy đâu ạ. hehe. nhưng sự thật là mình sắp đi về phía nơi có nắng nhiều hơn cả SG. hức.


6. vừa phát hiện, 4 tháng gần đây, số lượng entry của mình tạo thành thế 69, 96. hehe. vậy thì coi như đây là entry cuối cùng của tháng 5 nhé!

đây, Bài ca tháng sáu của Đỗ Bảo qua giọng ca của Trần Thu Hà tặng các người bạn đáng yêu.

Trong những điều ta không nói
Sự yên tĩnh mới thật dịu êm
Em gặp chúng ta một đôi lần ta vẫn thoáng nhìn
Chỉ để biết chắc ta còn gần nhau
Niềm tin vẫn đong đầy và lòng ta bình yên

24/5/10

một nửa và hơn thế nữa


Đôi khi người ta chỉ cần làm một nửa so với dự định ban đầu là đủ. Ăn một nửa bát cơm đã no, đọc một nửa quyển sách đã chán, đi một nửa chặng đường rồi lại đổi ý muốn quay về... Có những cái một nửa khiến người ta cảm thấy phí hoài công sức bỏ ra, và khi ấy, họ đứng ở giữa ngã ba đường. Đi tiếp? Quay về? Dừng lại và rẽ sang một con đường khác?

“Chúng ta không đổi được những quân bài đã chia, chỉ có thể đổi cách chơi những quân bài đó” - Randy Pausch, “Bài giảng cuối cùng”.

- Land-

---

“Nguyễn Công Trứ có câu rằng: “Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười. Một thi sĩ nói "Cười là tiếng khóc khô không lệ". Thành thử cái cười đôi lúc còn bi thảm hơn cả cái khóc. Molière, Voltaire, kịch gia, văn hào nổi tiếng của Pháp về hài hước đều là những người có nhân sinh quan vô cùng đen tối. Vào những thời kỳ đau khổ trong lịch sử quốc gia, văn chương trào lộng rất thịnh hành. Thi hào Keats nói "nụ cười chân thật nhất thường đậm nét thương đau".

(Thiền sư Thích Trí Hải)

“Khi một em bé hay một người lớn mỉm cười, điều đó rất quan trọng. Trong đời sống hàng ngày, nếu ta biết mỉm cười, nếu ta có an lạc hạnh phúc, thì không phải chỉ có ta được sung sướng mà mọi người quanh ta cũng sung sướng”.

(Thiền sư Thích Nhất Hạnh)

---

Giấc mơ đôi khi không kỳ lạ, nhưng thi thoảng nó lại bị giấu kín. Vì nói chung, mơ hay bị cảm lạnh. Giấc mơ lại hay xấu hổ nữa. Thậm chí nó lại dễ giật mình. Thế nên các cô gái nhỏ gói giấc mơ vào một tấm khăn mềm và ấm để sau hốc tủ, hoặc đơn giản là để vào ngăn đựng tất. Ước mơ cứ ở đó, nó không thò đầu ra đâu. Giấc mơ không làm phiền nhưng nó luôn tồn tại cho dù không ai thấy nó. Nó là cái gì đó thật ấm áp, giống như đôi tất mùa đông, không màu mè, không sặc sỡ, nhưng dễ chịu và ấm áp. Giấc mơ chứa ước mơ, chỉ là ước mơ, nhưng nó luôn có một vị trí trong ngăn bí mật của bạn đấy. Nó lặng lẽ nằm trong đó. Rồi bỗng một ngày bạn thấy giấc mơ bỏ đi đâu mất. Thế rồi tất cả những gì bạn đang có bỗng nhạt nhẽo, tầm thường và vô nghĩa. Giấc mơ hình như là linh hồn của những gì bạn có, bạn sẽ có. Mà có lẽ không phải nó chỉ là giấc mơ thôi, bởi nó dễ bị cảm lạnh, lại hay xấu hổ.

Cô gái nhỏ cất giấu giấc mơ. Người đàn ông từng trải sẽ gìn giữ giấc mơ.

(Tuệ Thư - Đẹp số tháng 5/2010)

không muốn và muốn


I. không muốn

1. đụng tới máy tính, check mail, viết bài

2. nghe nhạc, coi phim

3. nhòm ngó tới cái điện thoại

4. gặp mặt các thể loại

5. nghĩ đến những từ khóa như bạn bè, tình cảm, công việc, nhiệt huyết...

II. muốn

1. trốn tới chỗ thời tiết dễ chịu, mát mẻ

2. đọc sách

3. nghe chim hót, nhòm hoa nở

4. vừa đi trên đường vắng vừa ê a hát những khúc nhạc không đầu không cuối

5. cắt đứt mọi liên lạc với thế giới văn minh


III. nhưng thực tế lại quá phũ phàng. và mình phát điên.


22/5/10

thông báo


1. sẽ cắt giảm ăn chơi từ sau chuyến đi Hội An - Đà Nẵng - Huế.

2. dạ dày đau trở lại.

3. nhớ... bạn í.

4. hết thông báo


21/5/10

cần, thèm, muốn được ôm!



mình hê lên FB, cả YM, rằng "cần, thèm, muốn được ôm!" giờ đến ở đây cũng hê nốt. ai thấy ghê thì không nên đọc tiếp. :))


có bạn sẽ kêu sến, có bạn sẽ hỉ mũi, có bạn lắc đầu, vân vân và mi vân. nhưng cũng có bạn không ngại trời nắng, giữa trưa, chạy đến, chỉ để ôm mình, động viên, ngồi nghe mình ca cẩm rồi lại ôm trước khi về. có bạn, alo hỏi mình ở đâu, rồi khi thấy mình, lao ra ôm mình một cái rõ chặt. rồi giữ túi cho mình đi ăn vội vài cọng bún khô xào với rau củ. có bạn, lúc nào cũng sẵn sàng ôm mình, cả lúc gặp nhau, lẫn lúc chia tay, thậm chí thi thoảng, quãng giữa của việc gặp và chia cũng ôm. có bạn, mình đòi là ôm ngay, dù mình bé tẹo, bạn í phải cúi xuống...

tất cả những cái ôm không hề hờ hững, vờ vịt đó đẩy lùi những lo lắng, mệt mỏi, bất an, dù chỉ trong một khoảnh khắc. giờ là thời điểm mà không chỉ có mình phải cố gắng, phải tự nhủ, không được bỏ cuộc. hơn lúc nào hết, mình và những người bạn cần những cái ôm động viên. nhưng mình là người hay đòi hỏi, đưa ra yêu sách này, chứ bạn bè thì chả mấy khi. hehe.

về cơ bản, cuộc đời là buồn. nhưng may mà chúng ta còn có nhau, ít nhất là thời điểm này, nhỉ?


17/5/10

thời gian để yêu
















đã đi biển về. một chuyến đi thật vui, cười rất nhiều, đi bộ trên bãi biển thật thích, ngủ một giấc rất ngon, dù lòng chẳng mấy khi được bình yên vì có quá nhiều thứ phải lo lắng, nghĩ suy.

chuyến đi này 5 anh em hát vang bài Thời gian để yêu trong suốt chặng đường. quả thật, "giờ đã là lúc mà thời gian để yêu, giờ là lúc sống giấc mơ đời mình." 21/5 tới sẽ nói rõ "thời gian để yêu" của mình lúc này là như nào nhé! ;) =)) câu khách quá cơ :">

giờ mệt quá. post hình báo cáo với cả nhà tạm vậy đã nhé!


13/5/10

đi biển không mặc áo tắm

1. vài người bạn nhận xét: "dạo này trông mày nhí nhảnh quá thể, cũng chẳng thấy than vãn, kêu ca gì nhiều trên blog nữa. thế là tốt đấy." tốt hay không? chắc là cũng có, nhỉ? đời mà, làm gì hết thứ khiến mình nổi điên, làm gì tránh khỏi những lúc buồn, chỉ là dạo này biết cách cho nó trôi đi nhẹ hơn. đỡ phải làm người khác bực mình khi vào đây. mình nghĩ, tốt nhất là điểm này. hehe.


2. hôm nọ, một chị bạn kể chuyện con gái chị ấy, 7 tuổi được dạy cách làm chủ cơn giận ở trường.

Ở lớp, Bonbon được dạy như thế này:
Khi ta có một cơn tức giận, khi ai đó làm cho ta giận, thì điều quan trọng nhất là tìm cách giải tỏa nó, chứ không phải làm tổn thương người khác. Biết là cái gì quan trọng nhất rồi thì xử lý sẽ dễ dàng hơn.

Coi cơn giận là một năng lượng xấu, phải giải phóng nó ra, và để không làm tổn thương người khác, thì ta không được "giải phóng" nó vào người đó, mà phải giải phóng vào chỗ khác. Ví dụ như đem báo cũ ra xé, đấm vào gối, hay ra ban công hét lên, hoặc đứng riêng ra một góc dậm chân, miễn sao thiệt hại về vật chất là tối thiểu (hihi cái câu cuối cùng này mẹ cháu tự thêm vào).


Ở lớp Bonbon, các cháu mang báo cũ đến để vào một góc. Khi ai đó có chuyện gì tức giận thì có thể đem ra xé. Có lần Bonbon kể "Hôm nay bạn Kacper xé hết cả một tờ báo to". Như thế có nghĩa là bạn ấy giận lắm. Hoặc là thỉnh thoảng, có bạn lại xin cô ra khỏi lớp một chút để... dậm chân, vì: "Thưa cô, em cần phải làm thế, em đang rất giận".
Sau khi đã giải phóng năng lượng xấu rồi, thì cần phải nói với người làm mình giận, rằng tôi cảm thấy giận, và hai bên cần trò chuyện với nhau về điều đó mà không làm tổn thương nhau.

Ở đây, mình thấy nguyên tắc quan trọng nhất mà họ dạy trẻ con là: Không làm tổn thương người khác. Nếu trút cơn giận vào người khác, làm tổn thương họ, thì họ cũng làm mình tổn thương lại, chỉ đi đến cãi nhau to hơn, đến bạo lực, mà không giải quyết được vẫn đề.
Các phương pháp họ dạy cho trẻ con, tất nhiên là hợp với trẻ con. Nhưng khi đã thành thói quen, theo thời gian, đứa trẻ sẽ không cần làm những việc như xé báo hay dậm chân nữa, nó sẽ làm chủ cơn giận tốt hơn. Việc dạy điều này từ khi còn bé quan trọng là vì thế. Nếu để cho mình khi lớn lên rồi mới tìm cách kiềm chế bản thân thì khó thay đổi hơn, nhiều cái đã thành thói quen, thành "bản năng", tính cách mất rồi.

Ngoài lề: từ nguyên tắc "không làm tổn thương người khác" sẽ sinh ra nhiều hệ quả khác, ví dụ như phương pháp tranh luận, điều mà nhiều người VN còn thiếu :)
(Nguyễn Thái Linh's fb)

quả thật, nhiều lúc giận quá, chẳng còn đủ tỉnh táo để nghĩ gì cả, mình muốn đập cái gì đó hoặc hét thật to cho đống nham thạch trong đầu được giải phóng bớt. chuyện lúc điên lên muốn xử luôn người gây nên cơn giận là rất thường xuyên nhưng già rồi, phải biết kìm lại. mà không phải lúc nào cũng làm được, nhất là khi hàng đống chuyện ập tới một lúc hoặc đang bị stress. bởi vậy, lúc khó ở, mình chỉ muốn trốn mọi người. vậy chớ lâu lâu cũng có người dính miểng. và luôn cảm thấy áy náy. không có ai ở cạnh thường trực mà còn vậy, huống hồ... bởi vậy, thôi thì ai ở nhà nấy cho an toàn. hehe.

3. đúng như tiêu đề. sắp được đi biển, nhưng mà không có [được] mặc áo tắm. :(( thôi, post hình cho đỡ thèm vậy.

















11/5/10

triết với chả lý 2


cuộc đời, về cơ bản, là buồn.

bia, về cơ bản, là thức uống lạnh khi trôi qua cổ họng và gây mát ở dạ dày. nhưng quan trọng hơn, bia khiến tiêu tốn một lượng nước sạch nhiều hơn bình thường.

nhớ, về cơ bản, là cảm xúc tích cực. nhưng kéo dài thì dễ gây ảnh hưởng đến tiêu hóa, tim mạch và cả quốc tế dân sinh - cụ thể là đám mối vừa được phát hiện trong nhà.

3/5/10

4 ngày nghỉ, ta đã làm gì?

đi chơi, xem phim, nghe nhạc, ăn [chính] và uống [phụ]. ngày cuối cùng dành cho việc chợ búa, cơm nước, giặt giũ và làm việc một chút.

sau khi ăn uống no say, chúng mình lại lôi nhau ra giữa đường mà chụp hình.



đây, 3 chàng ngự lâm pháo thủ và kẻ phá bĩnh. :))





diễn, diễn và diễn :">


Photo: Poly
Location: rừng cao su ở Củ Chi