25/7/07

đêm


đêm nay cũng như những đêm khác, tôi thức trong lúc mọi người ngủ. tôi không biết liệu họ có mơ những giấc mơ đẹp hay xấu và mỗi sớm mai thức dậy cũng chẳng ai hỏi ai về điều đó. dường như ai cũng múôn cất cho riêng mình những điều sâu kín ấy. hehe, tuy vậy, chắc gì ng ta đã nhớ đc tình tiết của các giấc mơ mà kể lại. tôi thì thi thoảng sẽ nhớ rất rõ. rồi vào khoảng thời gian đêm nối ngày, tôi kể bạn nghe. một sự sẻ chia, mà lắm lúc tôi cảm thấy nó là chuyện vô bổ, như hằng hà sa số câu chuyện ko đầu ko cuối chúng tôi nói với nhau. song tôi chưa bao giờ nghĩ những điều tôi đổ ập lên đầu bạn tôi là thứ rác rưởi, bốc mùi, thối hoắc và lẽ ra tôi nên chôn nó xuống hơn 3 tấc đất. có lẽ bạn tôi xui xẻo, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi bạn về điều đó. có những người lo lắng rằng họ sẽ mất tôi, và tôi cũng có tâm trạng đó với một số ng. nghĩ lại tôi thấy mình rất buồn cười, khi nỗi sợ đánh mất 1 ng bạn đã khiến tôi khóc rưng rức suốt 30', mặt mày xám xịt suốt mấy ngày chỉ vì điều rất nhỏ. gần đây tôi phát hiện, nỗi lo sợ là có thật, nhưng chúng trở nên trầm trọng hóa khi tôi sắp đến kỳ kinh nguỵêt. và tôi tự hứa, đừng nên chấp nhặt những điều tủn mủn rồi tự làm khổ mình,và khiến bạn mệt mỏi...

đêm nay cũng như những đêm khác, tôi nghe những bản nhạc trong khi mắt lướt hàng đống trang web, tài liệu, đọc những bài thơ của ai đó hoặc ghé vào những blog lạ. thi thoảng, tôi ngừng vịêc đọc, lắng nghe. có bản nhạc làm tôi vui, nhưng cũng có bản nhạc khiến tôi mất ngủ. có bản nhạc khiến tôi nhớ đến 1 bộ phim, cũng có bản nhạc làm tôi liên tưởng đến bối cảnh nào đó, có thể đã xảy ra, có thể sẽ xảy ra. tôi ko biết mình đang nghĩ gì hay có lẽ tôi đã thôi nghĩ về điều mà tôi ko thể tự trả lời/ thực hiện đc một mình. tôi để mặc kệ nó và kiên nhẫn chờ đợi. âu cũng là một cách luyện tinh thần.

15/7/07

7 suy nghĩ hiện tại

1. những gì tồi tệ nhất rồi cũng qua, và những gì tốt đẹp cũng ko thể ở lại mãi mãi. vì thế hãy học chấp nhận nó như việc muốn có cơm phải bỏ gạo vào nồi và ấn nút cook.
2. tại sao mình quá lười, khó khăn trong việc thiết lập một mối quan hệ dù để thực hiện nó thật sự dễ dàng. và tại sao lúc nào cũng cảm thấy rất tệ hại khi một quan hệ thân thiết bắt đầu có quãng lặng.
3. liệu khi không liên lạc, ngừng chia sẻ trong một khoảng thời gian dài tôi có thể duy trì được mối quan hệ thân mật với một ai đó như trước kia? hình như rất khó.
4. mức độ co cụm trong sự cô độc ngày càng tăng. rất ko nên, và tại sao?
5. đang sợ sự nhạy cảm thái quá của bản thân. [bởi trong nhiều trường hợp nó làm đau bản thân chứ chẳng mang lại lợi ích gì.]
6. tại sao lúc biết linh cảm của mình đúng lại run như cầy sấy?
7. tại sao hôm qua không nhấn nút gọi khi đã bật đt dù chỉ để nghe tiếng càu nhàu, hay một từ "ơi" của bạn, và để nói "tớ yêu bạn"? vì sao ngần ngại? và vì sao muốn gọi?

13/7/07

buồn

cảm thấy rất buồn. có cái gì đó đang hành hạ mình. muốn khóc thét lên để những ức chế đấy trôi tuột ra ngoài. ghét cái hiện trạng, cứ chốc chốc nước mắt cứ trào ra hai khóe, sống mũi hơi cay cay rồi lại thôi. rồi lại bắt đầu. rồi lại thôi. nó khiến mình mệt mỏi.
có lẽ đã mắc chứng bệnh dựa dẫm kể từ khi gặp bạn. bệnh đã trở nặng mà mình ko hay ko biết. cái nỗi lo sợ tưởng chừng dở hơi của mấy tháng trước ko còn là hoang tưởng nữa.
tim mình thắt lại. mình ko thở được mất mấy phút. mắt cứ nhìn trừng trừng vào màn hình vi tính. rồi mình gạt đi, mình phải viết, phải tập trung vào mà viết. nhưng mình đã thất bại. đầu óc mình cứ mông lung, và mình mong giá mà đừng có cái gì kìm lại, đè ngay ngực, để tiếng khóc có thể vỡ òa. ấy vậy mà, nước mắt chỉ rón rén bò xuống gò má, lăn dài lăn dài xuống tận cằm. nhưng nó ko nối thành dòng, mà cứ ngắt quãng, ngắt quãng làm nhiều lần. ko biết đêm qua có mơ gì ko mà sáng ra mặt nhòe nhoẹt nước mắt.
hình như lâu lắm rồi mình mới thấy buồn đến mức đờ đẫn cả người. và ko buồn đeo lên mặt chiếc mặt khác khi ra đường.
tối, mình đã nốc hết 4 lon bia trong khi
đi lang thang. mình đã nhìn cái thứ thức uống có cồn này ít nhất 3 lần, và cũng đã bỏ đi vì biết nó sẽ chẳng giúp đc gì. ấy vậy mà, mình lại vẫn cứ mua, và vừa đi vừa uống. có thể mình mong có thể khóc 1 trận thật đã đời và sau đó bản thân đừng dằn vặt vì chuyện cỏn con ấy nữa. thật ra nó có quá nghiêm trọng đến mức mình cảm thấy rơi xuống một cái hang thật sâu như thế ko? mình đã hỏi mình hàng trăm lần từ tối qua đến giờ. tại sao lại biến 1 hạt cát thành con dao rồi bị đâm nát bởi nó. mình cũng ko biết. và mình cũng ko nói ra đc.

12/7/07

...

có cái gì đó đau nhói, khiến mình muốn rời cái ghế, đi nằm. để chúng đc lăn, bò thoải mái hơn là lúc này!

11/7/07

sao thế nhỉ?

thiệt tình thì hổng biết tại sao mấy hôm nay đầu óc rất hay nghĩ linh tinh, dù đã cố gắng làm mọi cách cho nó trôi tuột đi hết.
hôm nay mưa từ sáng đến chiều, mình thì ngủ li bì từ đêm đến trưa, từ trưa đến chiều, trong khi phải hoàn thành kế hoạch. ngày mai deadline rồi! chả nhẽ muốn đền hợp đồng? thiệt tình thì thấy mình cũng hơi liều cái vụ này. có biết cái dek gì đâu mà dám nhận viết 1 mớ kịch bản chứ! nhưng an ủi, thì ko biết mới nhận làm, biết rồi, làm hoài thì chán thấy bà còn gì nữa đâu mà hứng khởiđể làm. rồi bạn yêu cũng an ủi : làm rồi biết! uh, công nhận mình liều ghê. nhưng vì hàng đống lý do nên đắn đo chỉ cho lấy lệ thôi chứ nghe là biết mình gật đầu cái bụp rồi. phải nó là áp lực khiến mấy hôm rồi ngủ mê man ko ta? hay là thêm mấy cái vụ khác nữa mà mình ko biết? chắc có một đống vấn đề nó trốn trong đầu, chờ khi mình đi ngủ là nó hiện nguyên hình.
cảm thấy bất an, lo sợ cái gì đó! dứt khoát phải có cái gì đó, nhưng chẳng dám tìm ra nó là cái cóc khô gì. sợ thấy rõ ràng thì lại lúng túng, thiếu can đảm để xử đẹp nó!
hix, như chu kỳ thì phải.

-----------
SG đang mưa, HN đang nắng, nhưng mưa nắng kệ cha hắn, giá mà đc uống rượu với bạn yêu.

10/7/07

Ngày

Ngày

Ngày, phép trừ thời gian của đời
phép cộng sự người
phép nhân khổ đau
phép chia hạnh phúc

Ngày của một đời. Đời của một ngày
Một ngày đắm say phủ ngàn ngày nhạt
Một ngày sống thực hơn ngàn giấc mơ
Một ngày sẻ chia xé toạc những điệp lời mây gió
Khi ta ấu thơ, ngày dẫn đi dung dăng bờ cỏ
thời gian phập phồng lẩn trong tiếng dế
khi ta trai trẻ, ngày như nốt nhạc, thánh tha thánh thót những lời trăng sao
Ngày tím hoa xoan, ngày vàng hoa cải, ngày ngủ trong ngày, ngày mơ giữa sáng
ngày dẫn ta đi shopping, ngày liếc nhìn ta ngúng nguẩy...
rồi ngày cắm cúi
rồi ngày cặm cụi
rồi ngày mỏng tang

Ngày như chiếc bóng lẻ ta
ta như chiếc bóng của ngày
vô tận

19.11.2002

(Trần Quang Quý)