29/7/11

ngày chủ nhật... bình thường

1. là tựa phim ngắn thứ 3 tui làm sản xuất. phim đang trong quá trình hậu kỳ, vì một số lý do khách quan, tức là hem phải do tụi tui mà do người khác :D nên phim hoàn thành trễ hơn so với dự kiến. tui khá rầu vì đã tính toán nọ kia, giờ trật cù chìa hết. mà thôi, muốn có một sản phẩm tốt thì phải chọn 2 trong 3: nhanh, rẻ, tốt. tui thà chọn tốt với rẻ vậy, dù thiệt ra cũng không rẻ mấy. :D


đây là teaser poster



còn dưới đây là teaser trailer

http://www.youtube.com/watch?v=PXUyq2Yfw8M

chừng 1 tuần nữa sẽ có offical poster lẫn trailer ạ. :)

bonus 1 tấm hậu trường nữa đây. :D




2. sẽ là như thế, nếu, thứ 7, từ 6h sáng tui không on set, dự kiến 20 tiếng trong 1 studio ở quận 4. chủ nhật của tui sẽ bất thường vì chắc chắn tui sẽ lăn ra ngủ như chết sau chừng đó thời gian lăn lộn ở hiện trường. tui hi vọng và thầm hứa sẽ không cáu, giữ giọng không cao vút lên, bởi tui sợ mình tắt tiếng phát nữa thì coi như xong. giỡn chứ, tui cố tập cho mình sự điềm tĩnh cần thiết, không phản ứng dữ dội trước những điều khiến mình nóng máu. bởi vì có điên lên cũng chả giải quyết được gì, có nói to, cao giọng thì cũng chỉ mệt mình. muốn đi con đường này lâu dài, phải có được điều đó - điềm tĩnh, lãnh đạm.

3. mấy nay dù bận tui cũng tranh thủ vừa làm vừa coi lại show So you think you can dance của mí bạn Mỹ mần. đã là mùa thứ 7 nhưng tui mới coi. tui thích, thích vì những thử thách mà nhà sản xuất đặt ra cho thí sinh giúp các bạn trưởng thành từng tuần, cũng như cách họ buộc các thí sinh thể hiện đúng con người thật, kể cả gương mặt cũng không được diễn để lừa mị khán giả (bạn Kent ở mùa thứ 7 hay bị kêu ca nhất vụ này! :D). BGK tuy nhận xét có lúc cũng vô thưởng vô phạt hoặc cố giúp thí sinh có được phiếu bầu nhưng họ nói sâu về chuyên môn và cực kỳ nghiêm khắc trong việc uốn nắn để các bạn trẻ nhận thấy vấn đề cần điều chỉnh cả trước mắt lẫn lâu dài.

những điều này không có được trong các show ở VN nên coi rất chán mà khán giả - như tui - cũng không cảm thấy học được gì ngoài giải trí thuần túy. có một khoảng cách quá lớn giữa người làm ra một sản phẩm cũng như sản phẩm với người hưởng thụ, kiểu như không có được sự liên thông về cảm xúc mà người tạo ra chắc chắn phải tìm được cách để mạch xúc cảm truyền đến với người hưởng thụ. tui nói như vậy không biết có phiến diện quá không nhưng đứng từ góc độ người làm ra một số thứ nho nhỏ, tui nghĩ, mình cần đặt mình vào đối phương nhiều hơn là chỉ chăm chăm làm điều mình nghĩ là phải, dứt khoát. nói vậy chứ cũng khó, nhứt là khi mọi thứ còn rất hỗn độn, cả môi trường làm việc lẫn không khí, kỹ năng thưởng thức.

4. nhân nói chuyện làm việc ở trên, đợt này tui cũng ức chế ít nhiều, khi những người làm cùng chấp nhận chiều chuộng cái sự ham rẻ, muốn nhanh, đòi hỏi [không tới mức cao] của khách hàng để rồi từ đó làm việc không có kế hoạch, không tổ chức, chẳng chuẩn bị kĩ càng. tui nói, tui thuyết phục, tui nổi cáu, tui bỏ đi - đủ hết nhưng rốt cuộc, các bạn vẫn thế và tui thì phải nghiến răng làm cho xong. cái kiểu làm này tui thậm ghét vì biết chắc sẽ cực, nhiều chuyện đau đầu phát sinh. cái sự không biết mình muốn gì, quá tham lam, lại keo kiệt cọng với những cái đầu không tỉnh táo, thiếu quyết liệt thì sẽ tạo ra một mớ hỗn độn. tui không muốn ở trong đám bụi mịt mù đó nhưng...

5. mấy nay tui giải tỏa stress bằng việc sơn phết nhà cửa, mua hoa về cắm tưng bừng. nhà tui giờ có ít nhất 5 lọ hoa, có thời điểm 7 lọ. thích nhất là lọ sen, lần đầu sen nở trong nhà tui. sướng tê người! màu hồng phơn phớt của những đóa sen nở bung làm tui tỉnh ngủ chỉ sau vài giây vì bất ngờ và vui sướng. tui rêu rao niềm vui đấy suốt mấy ngày nay. đúng là trẻ con lắm ạ! sáng thứ 6, tui lại dậy sớm, mua thêm 10 cành sen khác, ngâm trong nước ngập đến búp suốt mấy tiếng trước khi cắm vào lọ. mai tui đi quay thì sen ở nhà sẽ nở bung. chỉ thấy thương mấy bạn í, không có ai châm vài viên đá lạnh, ngắm vẻ đẹp thuần khiết như tui. các bạn ráng đợi tui về hẵng tàn nha. :D



bonus: vở vũ kịch "Chuyện kể những chiếc giày" tái diễn lần 3, ngày 2 - 3/8 tại NH TP. sẽ có ít nhiều thay đổi. bạn nào muốn đi xem thì đặt vé đi nha, gọi: Ms Hà Phương
0903966798 - 08.62909189 nha :D vé được giao tận nơi đó.

14/7/11

xe đạp ơi



mình đang tính mua xe đạp. đi loanh quanh gần nhà thì sẽ đạp xe, vừa tập thể dục vừa đỡ tốn xăng. tiền xăng tính vào tiền gửi xe tháng nhưng lại góp phần bảo vệ môi trường.





tướng tá nhỏ con nên không chơi mấy xe dàn cao, mà mình cũng không ưa mấy xe nữ tính quá, kiểu dàn cong cong. ở quê còn cái xe đạp, lâu lâu má đi chợ. má nghe nói mua xe đạp thì gào lên, mua chi? rồi nói hay lấy cái xe này vô đi con! mà tại nó là xe đầm, mình không thích nên im ru.




bữa mượn xe của chị bạn, đạp quanh từ Lê Thánh Tôn vòng ra tới Nguyễn Huệ, vừa đi vừa kéo chuông leng keng, miệng thì rao: ai kem đây ai kem đây. thỉnh thoảng thì hát bài bắt đầu bằng câu: một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp. mình cười hớn hở, đến nỗi bạn mình vui lây.


mình thích chiếc này xanh nè! coi "bản" bảnh tỏn ghê hông? mà ở VN mình hổng có cái dàn vầy.



mí nay trời mưa, xe máy xe đạp gì cũng ướt hết ráo. được cái, xe máy thì có ngược gió cũng hổng bị thổi bay cái vèo, hơi ngả nghiêng chút thôi, chớ xe đạp dám gió bưng mình lên rồi thả vô không trung quá. haha. nói đi thì cũng nói lại, ở SG, đi xe đạp đúng là thứ xa xỉ của mấy bạn như mình, muốn khỏe hơn, muốn tìm quãng thong thả trong guồng bận rộn, chứ đi công việc thử coi, không có xe máy có mà... mọc đuôi.

hình: calivintage.com

13/7/11

sống sao coi cho được


sau nhiều lần nhịn, khuya nay tui vừa "xử" em bé ở chung. thiệt là tui bực nó quá nên tui không kìm được nữa. chắc tại tui đang bận, 12h khuya mới mò về nhà, họp xong 1 cuộc, online họp tiếp cuộc nữa, tới giờ chưa xong nên khi nhìn thấy giỏ rác tùm lum tui nổi điên. tui biết em còn nhỏ, mới 20 thôi, nhưng em vô tư quá, vô tư tới mức tui không chịu nổi. ở với nhau nửa năm chỉ chà toilet, chà sàn, bồn rửa mặt 1 lần, nhà thì lau được đâu 3 lần, thi thoảng lắm mới quét nhà - chỗ nào trống thì quét, có đồ thì để nguyên, tủ lạnh thì chưa bao giờ lau chùi, về quê thì chẳng dọn dẹp gọn gàng mà bày ra như đống rác. phải nhắc từng li từng tí, không thì chả để ý gì, cả chuyện cửa nẻo tới đi dép trong toilet hay gói "thứ phải bỏ đi" sao cho không có con nào chui vô rồi lại chui ra được, cả chuyện phải chùi rửa thùng rác. tui cũng không biết sao chẳng ai dạy tui mấy chuyện đó nhưng tui sanh ra, tự nhiên để ý rồi biết làm, còn em, em nói hồn nhiên, chị không nói em chẳng biết.


cũng chuyện không nói chẳng biết, tui thấy bạn bè, nếu chuyện riêng, phi lợi nhuận thì không sao, nếu có [thu được] lợi nhuận thì phải rõ ràng với bạn để không làm mất tình cảm vì đó không phải nhân danh tình bạn rồi lợi dụng là gì? ví dụ, hồi tui làm Sunday, tụi tui đi xin tiền khắp nơi. vì đây là phim ngắn, cầm chắc là khó thu được lợi nhuận, cậy nên tụi tui mang ơn và gần như cảm thấy mắc nợ với những bàn tay chìa ra khi tụi tui cần. tụi tui đang và sẽ cố gắng làm ra một sản phẩm coi được để không phụ lòng mọi người. tuy nhiên, nếu sau này có thể trả lại bằng vật chất thì tui cũng muốn làm. vì không ai cho không được mãi, cái gì cũng có giới hạn, nếu cư xử coi không được thì liệu còn niềm tin hay tình cảm không?

tui không biết vậy là hay hay dở, nhưng tui không thích cảm giác áy náy hoặc tư tưởng mang nợ rồi trả nợ, nếu được, tui sẽ chọn không nợ. vậy nên, tui luôn chọn cách mất lòng trước được lòng sau vì nói thiệt, người khác ghét tui không đáng sợ bằng chính tui ghét hay thất vọng về chính mình. bởi người khác có thể hiểu sai về tui, lúc nào đó, họ có thể hiểu đúng, còn tui thì không có cửa phụ.



11/7/11

có người...

- chỉ nhìn thôi, không nói gì, cũng chẳng tiếp cận để hiểu rõ hơn.

- biết thế thôi, chả chơi hay chung đụng, thi thoảng chào nhau vài câu xã giao.

- nghe nhắc nhiều nhưng không có nhu cầu gặp gỡ để biết.

- thấy nhiều, gặp nhiều, chẳng thân hay sơ.

- chả ghét chả thương, nhưng ngồi cùng bàn cũng chả phải chuyện lớn.

- có cái mặt không chơi được.

- có cái mặt không chơi được nhưng bụng dạ thì chơi được.

- không thể đặt trọn niềm tin.

- chỉ cần một cái liếc mắt đã biết cần tránh xa.

- chỉ chơi một lần.

- chỉ làm việc một lần.

- chỉ chơi, đừng làm việc cùng.

- làm việc cùng và chơi chung.

- chỉ tán gẫu lúc nào đó, không làm việc chung, chả chơi cùng.

- vừa nể vừa quý.

- nể nhưng không quý.

- chưa gặp nhưng đã quý.

- là người thân, là bạn, là cộng sự.

- là bạn, là người thân, là cộng sự.

- là vùng ký ức vừa đẹp đẽ vừa buồn bã.

- là những khoảnh khắc tưng bừng, điên rồ nhất.

- phải cần thời gian để lại gần gũi.


còn mình?


chụp hồi 21/6/2011 với hai diễn viên và phó đạo diễn của Sunday (a short film).

PS: xem So you think you can dance 7, nhớ hai người.