13/2/12

tui sẽ [không] yêu bạn mãi mãi


mấy nay tui ít dòm ngó tin tức, cho tới khi fb rộ lên stt về tin Whitney Houston chết. nếu không có ngày 11.2.2012 thì chắc những kỷ niệm và hình ảnh về một người bạn trai thuở 16 cũng chẳng ùa về.

hồi đó tui chẳng biết Whitney Houston là ai đâu, tại bạn với cây đàn guitar thủ thỉ vào tai tui "I will always love you". rồi bạn còn chép lời bài hát vào trang giấy học trò đưa cho tui. sau đó là thêm một số bài hát khác, không ít bài thơ nữa.

hồi đó, tui không nhớ, tui có tin lời nói mà bạn mượn giai điệu, ca từ của W.H để nói không, chỉ nhớ rằng, lúc đó rất vui. niềm vui trong trẻo như sương ban mai, thanh mát như những giọt nắng đầu tiên của ngày.

rồi theo thời gian, chỉ còn W.H đồng hành cùng tui. dĩ nhiên, vài năm trở lại đây tui cũng không thường lui tới với W.H. tui có những mối quan tâm khác, dành mọi đam mê cho nó. cái mới bao giờ chả hấp dẫn và lôi cuốn, cho đến khi trở thành... cũ.

W.H ra đi. bất ngờ nên cảm thấy shock. nhưng thôi, chị ra đi sớm ngày nào khỏe tinh thần, thể xác ngày nấy. chết là hết nợ.

tui tìm không nghe lại những ca khúc cũ của chị. chỉ nhớ kí ức của 15 năm trước. không thấy buồn, ngược lại, thấy vui vì mình có 1 vùng kí ức để nhớ về. thoáng băn khoăn, bạn giờ này thế nào rồi nhỉ?  mong là bạn hạnh phúc.

với bản tính đa nghi, tui nghĩ, chắc hồi đó và bây giờ, tui không tin vào chuyện tuyệt đối, vô cùng vô tận, mãi mãi.

với tui, chỉ cần thời điểm đó là thật, phút giây đó thật, không cần mãi mãi. chỉ cần ngay lúc đó, cái khoảnh khắc, tích tắc đó là thật. nước chảy đá còn mòn huống là tình người, lòng người, làm gì có mãi không phai! chỉ cần thật, toàn tâm toàn ý chỉ trong một khoảnh khắc đã là đủ, đã là mãn nguyện và ta sẽ nhớ về điều đó dài lâu.

5/2/12

tự khúc ngày sinh

nhìn vào gương, tui nhớ tui thời tóc dài bởi chắc tui không để lại được suối tóc như hồi đó quá!


tui của nhiều năm về sau thời đó khác trước nhiều nhưng nói không khác gì cũng đúng, vì chỉ có lên cấp độ chứ cũng y chang con đường cũ - ý là điên, rồ, dở hơi không biết bơi mà chẳng đòi đi chơi để rồi kêu trời ơi nếu cảm thấy chơi vơi. haha.


tui những năm này thương Má tui nhiều hơn trước, rõ ràng tí là tự nhiên tui có nhu cầu ở gần Má nhiều hơn, lo lắng đủ kiểu. chắc tui bắt đầu già, sắp già, gần già nên nỗi sợ mất mẹ lớn hơn trước kia. nhìn Má cười, hủ hỉ với Má thì thời gian vừa chậm vừa nhanh, khác hẳn lúc mình nai lưng ra cày.


thương thì thương quặn lòng nhưng mà tui cũng phải chịu cảnh vài tháng mới được sờ ti, chắc số tui phải xa gia đình mới lập nghiệp được. nói vậy thôi chứ số má gì, tui chọn tui chịu. vì tui biết, ở với nhau cả đời chắc sẽ không sướng không vui bằng có đi có về. cái sự nhớ nhung, quyến luyến, lo lắng, lúc nào cũng cảm thấy muốn gần đó nó đã hơn là xài hoài thấy ngán. 


Má mang nặng tui không dễ như em tui hay người ta, 9 tháng 10 ngày hiếm khi nào yên. nhưng Má không biết đau đẻ là gì thì tui đã lọt ra rồi, mà cũng chẳng khóc oe oe gì hết ráo. đánh 3 phát, bà đỡ á, bả tét đít tui xong còn xỉ mặt nói, con này nó lì phải biết. ờ, sau này mỗi lần tui làm chuyện gì gai mắt, Má tui chép miệng, buông câu đó ra thay cho trò bó tay của tui. hehe. chắc nhờ lì lợm mà còn sống tới giờ dù có lúc tưởng chui vô cây thuốc lá nằm rồi. 


tới SN là tui thấy thương Má hơn. sinh nó ra, nuôi lớn rồi lo lắng đủ điều, hi sinh đủ thứ nhưng nó có lông có cánh là đòi bay, bay xa mới ưng chớ bay gần không thích. con với cái, đúng là nợ. tui chỉ mong Má tui sống vui sống khỏe sống lâu với tui để tui trả được chút nào tình yêu thương Má dành cho tui hay chút nấy. quay qua quay lại, Má tui đã 60, tui ước mình đừng lớn nữa để Má đừng già thêm, cứ vầy hoài mà ở với tui...