24/5/11

xí xọn


trời ơi, xưa không thích quần rách hay ống ôm, giờ muốn có nó trong tủ đồ rồi đó nha nha nha!

trong cái hình trên, chỉ không muốn có gái, còn đâu muốn có hết ráo. dù trời nóng chảy mỡ và mình thì bận điên cuồng vầy chưa chắc dám mặc jean dài vầy nhưng vẫn muốn có. hụ hụ.

17/5/11

mùa hạ

I. ngày

1. tui hay đọc sách lúc tui đi ị. nhiều người ưng đọc báo hoặc không đọc gì, dĩ nhiên là tui hem có xét đoán gì, sở thích với thói quen cả thôi. bởi vậy mà tui đọc ngắt quãng nên cần có thẻ kẹp sách. tui không thích gấp góc sách để làm dấu. vì ngắt quãng nên lắm lúc tui phải đọc lại vài trang trước hoặc đoạn trước để không cảm thấy chới với. đọc nhảy cóc, dạo này hay chơi trò này. cốt thử tìm coi có thứ gì làm mình hứng [thú] mà không báo trước nữa hay không. hiếm hoi lắm cũng có.

2. hồi xưa tui hay viết câu dài ngoằng. 1 phần vì thói quen, phần vì thích, phần nữa chắc do tính dai-dài-dở. nay chặt trụi lủi. không thích lằng nhằng nữa. cũng không thích biết gì nói nấy. bơ. với chính mình và nhiều người. đúng ra là không biết nói gì, làm gì nên im. lắm lúc thấy hơi buồn, nhiều khi thấy thoải mái, lâu lâu thở dài chán nản.

3. nhìn lịch, chi chít việc, san sát chữ, ớn. vậy là nhiều khả năng nàng sẽ không vào chơi được. tui bận bịu vầy, nàng chơi với ai? sao đưa nàng đi NT, DL được? nàng sẽ rầu rĩ, héo hon. tui cũng không chắc mình có thời gian để làm cheese cake, kem trái cây, sinh tố hiệu X.R cho nàng ăn không. với tui, được ở cạnh nàng, làm gì đó cho nàng vui, thủ thỉ với nàng, đưa nàng đi chơi là những gì tui muốn làm vì tui yêu nàng lắm! tui biết nàng muốn những thứ đó, nên tui ráng thu xếp để làm nàng vui. nàng là người quan trọng nhứt với tui.

4. trước đây chừng vài năm, tui hay nói với nàng - người phụ nữ đẻ ra tui, nuôi tui lớn, thương yêu tui nhứt trên đời - tui yêu nàng biết nhường nào. cả bằng lời lẫn viết ra và hành động. nhưng giờ tui chẳng nói nữa, chỉ làm. không biết nàng có hiểu không hen? giờ phải cao trào lắm mới nói được cái gì sến sến, còn lại, cứ thế quay lưng đi, cái rẹc, không quay đầu lại như thể sợ nhìn theo cái lưng hoặc ánh mắt của ai đó quan trọng, thương yêu. càng già càng trở chứng, càng ngày càng khó ưa.

5. sống là một cuộc hành hương trầy trật mà không phải lúc nào cũng vững tin để đi tiếp. dừng lại, bỏ cuộc - đủ hết, xuất hiện liên tục. ý nghĩa của sự tồn tại, sự hiện hữu của mình có nghĩa gì, với ai và ngược lại - thỉnh thoảng nhoi lên, quẫy đạp. đáp lại chỉ có tiếng thở dài, xuống tinh thần. sau đó lại tự vực mình dậy vì suy cho cùng, chết có dễ hơn không?


II. đêm

khuya, tôi ngồi làm việc cạnh mẹ và em gái đang say ngủ. sao ngoài cửa sổ sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. đã lâu trời không mưa nên chẳng có tiếng ếch nhái, chỉ nghe mấy con thạch sùng tặc lưỡi vì tiếc của, tiếng ro ro của quạt máy, tiếng mẹ trở mình... thành thật, tôi nhớ tiếng lũ ễnh ương kêu, thứ thanh âm thuở bé tôi rất ghét vì vừa to vừa dai dẳng. rất lâu rồi chẳng được nghe lại, như tiếng rao giữa trưa hè: "aiiiii xoa xoa đường phảnh hông?". cả tiếng ve cũng thế.

mấy cây phượng trong ngôi trường cấp 1 cạnh nhà, nơi tôi ca bài "ngày đầu tiên đi học" cùng với mẹ và bà tiếp tục "lưu ban" thêm 22 năm lớp 1 ở đó, đã bị đốn hết. thay vào đó là bàng, chỉ có bàng. nhìn những tán lá xanh um, tỏa bóng mát kín gần hết sân trường, từng một thời giờ ra chơi nào tôi cũng phải tra tấn lũ bạn để chúng sinh hoạt tập thể bằng mấy màn quơ quào cào cấu, tôi thấy nhớ màu đỏ của hoa phượng kinh khủng. nhớ những cánh bướm ép vào sách - những cuốn dày cộp được ông già cất trong tủ kính, khi phát hiện ra thì no đòn vì vài trang sách bị ố màu, nhớ những trận đá gà bằng nhị phượng nảy lửa với thằng bạn kém tuổi cách nhà 20 mét nay đã chuyển đi, nghe đâu vừa lên chức bố. tôi nhớ màu đỏ chói nhói lòng đó.

khi thằng em trai (dạo này) bỏ đi ngủ mà không báo trước một lời, tôi rón rèn, bò xuống gác, mở cửa, ra vườn hít thở một lát. mấy khi được ở nhà, mấy khi được ngắm vườn ban khuya? lũ chuột kiếm ăn đêm đuổi nhau chạy qua lại, tiếng lá mít, sầu đông thì thầm với gió. mấy nàng bí rợ lào xào với đậu đũa, cà chua, cải con... nhưng âm thanh tĩnh lặng của đêm không phải là điều tôi thích nhất. có thể là mùi trong lành của buổi đêm. không có mùi oi nồng của đất buổi trưa, không ngai ngái làm người váng vất lúc chập choạng, cũng chẳng có vị "nắng mới" của sớm mai. cũng có thể, tôi thích màu của đêm mùa hạ, vừa đủ sáng để tôi xác tín những điều ban ngày thị giác ghi nhận.

tôi có không ít mối quan hệ như những đêm mùa hạ và cư xử với đối tác như khu vườn yên tĩnh của mẹ. hơi không bình thường, mà kệ.


2/5/11

gạch đầu dòng

- pháo bông rực rỡ trên trời. người ta hét liên tục. ở tít dưới đường mà tui nghe rõ mồn một. lúc đó tui đang ăn tối. một mình. với cái tivi. lúc mấy tiếng hét đó đập vô màng nhĩ tui, tui bực lắm. mịe, coi pháo bông có cái gì mà ré mà hét như bị ai bóp cổ hay giựt giỏ vậy? tui nghĩ vậy đó. nhưng rồi tui nghĩ lại, thích rồi thể hiện ra vậy cũng được chớ sao. biết đâu cái đứa ré nó đang bị stress, hậm hực cái gì đó, mượn vai pháo bông để xả thì sao? nhiều lúc mình cũng muốn vại mà. chỉ có điều pháo bông không có bắn quanh năm. chỉ có mấy ngày lễ lớn. mà lễ lớn tui k ra đường, pháo bông cũng không coi. dù có đang ăn cơm hay ở không cũng mặc kệ. đùng. đùng. đùng. như bom bên tai. nghe rồi tưởng tượng pháo bông của riêng mình trong đầu. cái gì ở trong tối, nhứt là cái đầu [đen tối] thì sẽ được giữ kín hoặc ít ra cũng thích thú khi nhìn ra chỗ sáng.

- cố gắng để những ngày tới không ôm máy tính mà quần short, áo thun, khoác thêm cái sơ mi rồi dép xỏ ngón, vai có cái túi nhỏ đi lang thang, hoặc đạp xe hoặc đi bộ. ở một bãi biển lạ, cũng có thể quen. ở nơi chưa từng đến hay nơi đã thuộc từng viên gạch. nhưng điệp vụ có vẻ bất khả thi. ít nhất là mất thêm 2 ngày.

- trong mấy giấc mơ gần đây, ý là đêm hôm qua, tui cũng nói về cái ôm tử tế. bà mẹ trong The blind side gây ấn tượng mạnh đến thế sao? cả style nam mặc áo thun bên trong, áo sơ mi ca rô hoặc sọc khoác ngoài nữa chớ. từ thời 18 tuổi. hơn 10 năm rồi đấy. nhưng khác 1 chỗ, giờ tui mặc nhiều hơn là thấy con trai đờn ông mặc kiểu vầy.

- ưu điểm: nhớ dai, khuyết điểm: thù lâu - không phải thuộc tính của riêng phụ nữ, nhỉ? bị gọi là dễ dãi, cô kia bực mình. tui bị gọi khó ưa, tui thấy bình thường, kêu tui dễ dãi chắc tui cũng bình mực.


- đã được ôm mẹ già ngủ, được cù léc cho mẹ cười khanh khách, mắt nhắm tịt. đã đi ăn phở Tùng, đã hít bụi đường HA. điện thoại đã tắt, kệ mịe ai muốn kêu réo. không có tui vài ngày trái đất vẫn quay mà.

giờ tui mần việc tiếp, nợ nần ráng trả hết, đặng thứ 4 xếp laptop, đi chơi. tới 12.