11/1/19

âm thanh cuộc sống

càng ngày tôi càng nhận ra mình nhạy với âm thanh. tiếng ồn nền ở những nước Đông Nam Á trở thành một phần của cuộc sống và chẳng có mấy ai cảm thấy phiền với chúng, ngoài tôi?
tiếng rò rò của tủ lạnh, tiếng ù ù của quạt hút mùi, tiếng o o của máy lạnh, tiếng cọt kẹt của quạt máy, tiếng ì oạp của chai nước 1,5l bị đặt nằm ngang dưới sàn xe... dĩ nhiên tiếng cười nói từ nhà hàng xóm, tiếng hát cao vút nhưng sai tông của xóm yêu karaoke kế bên, tiếng trẻ con khóc lẫn trong giọng quát nạt của bố mẹ... tôi thật sự nhớ những ngày ở châu Âu, nhất là Đức. nơi không có tiếng còi xe, không có tiếng cãi cọ, nơi tôi nghe được hơi thở của chính mình ở giữa thành phố. nếu chọn nơi để sống, tôi sẽ chọn những nơi tôi có thể nghe tiếng lá rơi, nghe cái ôm khẽ của nắng, tiếng của giọt sương ngày trăng soi bóng xuống đồi nho.



những ngày phải giao tế, phải thuyết phục người khác, tôi như bị chính giọng nói của mình làm cho kiệt sức. điều có thể giúp tôi phục hồi là đặt tay vào vùng home của tôi, nấu một vài món đơn giản nhưng kích thích vị giác. những lúc này, âm thanh của dao, thớt, nồi, chảo, chén bát cũng được giảm thiểu tối đa. rồi tôi chỉ nghe thức ăn bị cắn, nghiền, vỡ vụn trong miệng mình. có đôi khi vừa ăn tôi vừa xem gì đấy. cơ mà khó lòng cảm thấy ngon như lúc chỉ làm mỗi việc ăn.
chả phải thấm nhuần tinh thần chánh niệm gì cả, tôi cần lắng nghe mình để nạp thêm năng lượng cho mình.


29/12/18

Spend more time in the kitchen


Tới tới lui lui giữa Hội An - Sài Gòn, khi được ở một mình, mình thích nấu nướng. về cơ bản, chuyện đi chợ nấu gì đó là điều mình thích làm. Tuy nhiên vì khẩu vị của mình khác những người ở cùng, dù cho là cùng huyết thống hay không, nên mình thường ưng nấu vài món gì đó vừa lạ vừa quen, cho riêng mình.




cháo cá mú với gỏi bắp cải, đơn giản nhưng phù hợp với những ngày mệt mỏi hoặc mưa gió. 


buổi sáng hoặc tối đơn giản chỉ là cá cơm nhỏ xíu rim nước mắm ớt, bí đỏ luộc hoặc nướng rồi canh rong biển với tương đậu và ít khoai lang. mình thích khoai lang vì ẻm chứa tinh bột tốt, giúp mình thải độc mỗi ngày dù ẻm cũng thuộc dạng thức ăn âm đấy! 


kim chi, ha, đây là món mình thích nhưng phải làm đúng kiểu với gia vị của Hàn cơ. làm pha vị Việt hơi khó chịu. mình cũng hạn chế ăn nấm vì ẻm không tốt cho cơ địa của mình nhưng nấm hương rừng lại khác. rim một chút với xì dầu, teriyaki Nhật cùng rượu nấu ăn Mirin. dùng kèm súp/ cháo hạt kê, khoai lang, hạt sen, cà rốt. ha, giàu đạm và vi khoáng lắm ấy! 


kì thực mình nấu món này khi mình cảm cúm vì bị chênh nhiệt độ cao, dính mưa. vì dễ nấu, nhanh, chút tôm ngọt khô nấu cùng cải bó xci và miến Hàn. nhưng mà khi cảm cúm thì không nên ăn tôm đâu, ngay sau đó mình bắt đầu ho ngay. hmm, chuyện chữa ho, mình sẽ chia sẻ sau vậy. 


lại một món súp với kê, khoai lang và gạo lức nâu cho thêm ít đậu rồng vào ăn kèm vẫn là kim chi bạn làm tặng cho cá mú kno nước teriyaki, tiêu.


lại một bữa tối giản dị với bán mì nguyên cám mè đen mật nog bạn tặng và sữa ngũ cốc cũng bạn tặng. cải cầu vồng ăn kèm sốt và đậu khuôn áp chảo. 


mình tìm được một chỗ bán refill - nghĩa là mang túi/ hộp đến đựng thực phẩm/ các thứ vật dụng để giảm bao bì và rác thải nhựa. mình nấu mì làm từ nước ép rau củ, nấu hương rừng, nước dùng chỉ nấu bằng củ cải muối của người Hoa, ngưu bàng. 1 vắt mì hình như hơi ít. bữa trưa thế này nhẹ bụng nhưng mà nên nhiều hơn chút do đây là bữa chính, sau bữa sáng vừa phải và trước bữa tối cần nhẹ. 


bỗng phát hiện kì này mình ăn súp/ cháo nhiều phết. ngưu bàng và củ sen cùng gạo lức nâu, mình chọn loại 6 tháng trồng ở Cam theo phương pháp hữu cơ. củ cải ngâm nước tương đường kiểu người Hoa ăn kèm cực bắt, ăn riêng hơi ngọt. à, quả xương rồng này thi thoảng mới có ăn để giúp tăng cường hồng cầu. nhàn nhạt nhưng cũng ngon. 

24/12/18

Mùa cũ và những niềm xa lắc

Thật lâu lắm rồi không viết blog. Nhưng có lẽ từ nay sẽ lại viết thường hơn.

7 năm trôi qua, thật nhiều điều xảy ra, bao nhiêu người từ xa lạ thành quen thuộc rồi cũng lại trở nên xa lạ. :) 




3 năm trước, lần đầu tiên mình được đón Giáng Sinh đúng như không khí của lễ hội này. Tại Đức, trong nhà của một người bạn mình quen hồi năm 2014 tại Bali. 5 ngày cùng bạn đi dạo ban ngày, lẫn lái xe lên đồi giữa đêm, cùng nhau nấu ăn, chuyện trò ở gian bếp thật là vui.

Mình đã có hai hình xăm 3 tháng trước đó và chúng thực sự đã nhắc nhở mình rất nhiều về việc cần cười nhiều hơn cũng như mục tiêu sống hay mình như thế nào.



Tuy là mạng thuỷ, đại hải thuỷ nhưng mình thực sự yêu thích việc đi dạo, gần gũi thiên nhiên nhưng trớ trêu thay, mình không biết bơi. Hoàng hôn, những bức ảnh lúc hoàng hôn này được mình ghi lại khi đi dạo cùng bạn ở khu rừng quanh nhà. 


Không khí thật dễ chịu, lạnh nhưng vẫn có nắng, bọn mình đi dạo với tiếng lá khô lạo xạo dưới chân. Mình yêu những bộ xương cây hùng vĩ ở châu Âu, chúng đẹp một cách kiêu hãnh. Thật sự đẹp cũng không buồn đến mức phát khóc vì trơ trụi lá. Nhưng nắng chiếu qua chúng làm mình có cảm giác như chạm vào từng khớp xương của chính mình. 

Sau nửa đêm, lúc đã kết thúc buổi biểu diễn đầu tiên của Nón ở Luxembourg, mình đã đi bộ hơn 30 phút dưới cái lạnh 2-3 độ C cùng cộng sự. Rồi chịu đói với cốc nước cam vắt, nói chuyện huyên thuyên đến nửa đêm. Mình không nhớ nổi là vui hay buồn, chắc có chút phấn khích vì lần đầu đến châu Âu. Ngay lập tức yêu sự tĩnh lặng của những thành phố nho nhỏ, không có tiếng ồn nền xì xì rì rì như ở VN. Đó là điều mình nhớ và yêu nhất ở Âu. 



Miriam, cô bạn dễ thương, đáng yêu hết sức của mình. Bao nhiêu năm nay bọn mình vẫn thi thoảng nói chuyện với nhau. Hai đứa sống nội tâm dính lại với nhau sẽ nói liên hồi. Tình bạn của bọn mình không duy trì liên tục nhưng khi có dịp tương ngộ chắc vẫn như cũ. Hẳn nhiên chẳng ai giống chính họ suốt cả năm huống hồ vài năm. Chỉ là sự thay đổi nho nhỏ khó mà nhận thấy, về cơ bản có thể vẫn như cũ nhưng thói quen, nhu cầu, hành vi ít nhiều thay đổi.

Nhìn lại cuộc đời mình có nhiều người bạn cực kì thân thiết rồi đến một lúc nào đó, họ bước ra khỏi đời mình. Có lí do hoặc chỉ đơn giản dần lãng quên rồi rời xa. Dù là cuộc chia tay được định trước hay xác nhận thì cũng đều để lại trong lòng mình vết sẹo, lâu lâu ửng đỏ hơi nheo nhéo đau. Nhưng tôi còn làm gì được hơn ngoài việc chấp nhận, đúng chứ? Kiểu như có duyên tương ngộ, hết duyên thì chia tay vậy thôi. Dù vui dù buồn nhưng mình đều muốn cảm ơn họ về việc họ đã xuất hiện, đồng hành cùng mình một thời gian.



Kể cả Má mình cũng đã từ biệt mình được 2 mùa đông, sắp 2 mùa xuân luôn rồi. Điều gì đó trong mình đã chết. Thật sự. Dù thời gian ít ỏi mình còn lại với Người đã dạy mình nhiều điều hơn 35 năm trước; sự ra đi của Người có đôi lúc như là sự khởi đầu với mình. Nhưng thật sự rất khó để sống tiếp mà không có Má. Đường đời của mình không biết dài hay ngắn cơ mà làm sao khiến mầm xanh trổi dậy sau mùa đông rät mướt bây giờ?

12/4/16

Be yourself


Đã đọc hết Xuyên Mỹ sau nhiều ngày ngắt quãng. Muốn nói lời cảm ơn tác giả thật nhiều bởi chia sẻ những điều về cuộc đời mình không phải dễ mà bằng cách kể như rút ruột của loài chim yến của chị. Cách chị làm việc với một tác phẩm mang nhiều tính cá nhân vẫn rất đỗi văn học lại chỉnh chu trong tư cách một người viết làm tôi thêm quý mến với tư cách độc giả.

Nhờ chị, hành trình của chị, nước mắt tôi lại chảy sau nhiều ngày ráo hoảnh. Chúng chảy thành dòng khi tôi đọc đến lúc chị hoàn thành việc học kéo dài đằng đẵng 7 năm trời cho hai tấm bằng Thạc sĩ và Tiến sĩ, kết thúc 26 năm học liên tục từ khi bước vào lớp 1.

Việc học, chả hiểu sao lại quá khó khăn khi vì bằng cấp. Đôi khi đó cũng là một động lực tốt nhưng áp lực của việc phải "hoàn thành" mang trong mình nội hàm như phải nuốt sạn trong miếng cơm đang nhai dở, có thể gây mẻ răng. Chiến đấu chật vật một mình trong quãng thời gian khó khăn về tinh thần dẫu có sự giúp đỡ của bạn bè chăng nữa vẫn chỉ là một động tác gãi ngứa ngoài ra khi bạn bị nội thương. Tôi thấm thía hành trình đấu tranh với lý trí và tình cảm nên đồng cảm tác giả.

Nỗi sợ của việc không biết bắt đầu lại từ đâu, từ bỏ những điều thân thuộc để đối diện với những thứ xa lạ là có thật. Chẳng phải vì không thể từ bỏ thói quen, chỉ là để bước ra khỏi vùng an toàn, bạn cần làm nhiều hơn một cái bặm môi, khuỵu gối trước khi lấy đà bật nhảy. Tôi thấm thía nhưng cũng thường muốn được thử thách như thế.

Kat, bạn cùng nhà đã nói với tác giả rằng cô đã cho phép người khác đưa ra những nhận xét khiến cô cảm thấy mình bình thường, thậm chí tầm thường, điều đó làm cô tự ti. Việc nhìn nhận thực tế về năng lực, vóc dáng của bản thân khác với việc người khác thể hiện thái độ của họ với điều đó.

Tôi từng lớn lên với niềm tin mình không xinh đẹp, lẽ ra nên chết quách đi còn hơn là sống với vóc dáng, khuôn mặt này. Tôi đã nói với mẹ tôi sao bà không bóp mũi tôi chết đi không dưới 1 lần dù bà đã phải chiến đấu để tôi thắng được bệnh tật, sống sót và lớn lên không bị dị tật về trí não hay thân thể. Giờ nghĩ lại, hẳn tôi đã làm mẹ mình đau lòng biết bao nhiêu và lòng tràn đầy nỗi ân hận.

Nhưng hồi ấy, tôi chỉ bị chìm trong những nhận xét ác ý của người lớn, bạn bè đồng trang lứa thậm chí cả gia đình, họ hàng cũng khiến tôi mặc cảm, không biết yêu bản thân, trân quý những khả năng trời ban. Nữ hoàng Lee Hyori đã từng là con sâu rượu, làm việc như điên, không biết quý chính cô chỉ vì tuổi thơ không được nghe lời khuyến khích nào từ cha, không biết đến tình yêu của cha. Cô mặc định, đến người sinh ra mình còn không yêu thương mình nữa là. Nhưng rồi cô đã thay đổi, nhờ người bạn đời hiện tại, người không giàu, không đẹp, không có nhiều ham muốn từ vật chất đến vinh danh.

Tôi cũng dần ngộ ra điều ấy, nhưng bằng một con đường khác, tự tìm cách hiểu bản thân và chẳng còn cách nào khác ngoài là chính mình. Nghe thì đơn giản nhưng là cả một vấn đề lớn và phải trải qua nhiều chuyện đủ loại đớn đau tôi mới biết mình cần làm gì. Và cũng chẳng dễ gì để là chính bạn mà không khiến mọi việc bạn muốn xảy ra như dự trù. Cuộc sống vốn vậy mà, phải cố gắng để chinh phục thôi.

10/4/16

Hello again

Cỏ mọc xanh mướt, cao sắp lút đầu, ngôi nhà này bị bỏ hoang đã quá 1 năm. thôi thì nhân lúc rảnh rỗi lại có vài điều linh tinh muốn sẻ chia nên lại làm vườn, quét tước trước sau, sơn phết lại nhà. mời bạn bè, người lạ đến chơi. chơi vui thì làm chén trà với nhau.

---
Mấy nay tôi đọc lại cuốn Xuyên Mỹ của Phan Việt. Sách mua lúc nào tôi chịu, chả nhớ ra dù đã thử vì không ghi chú như thường lệ. Tôi chỉ nhớ đã đọc ít nhất 4 chương (đôi chỗ khi đọc lại nhớ mang máng đã từng nghĩ thế này thế kia) nhưng đến khi dọn dẹp mới nói “Hello again" như chính tác giả chào cái tượng người da đỏ cao to trên đường từ bờ Đông nước Mỹ về lại Chicago. 
Quả thật, lần đầu cách đây hơn 1 năm, tôi không tài nào nuốt trôi những tâm tư trĩu nặng của một phụ nữ đang trong quá trình đấu tranh với bản thân về việc “quyết định ly dị có đúng không?” Việc đọc ấy mà, chính cảm xúc, trạng thái tinh thần của tôi ngay thời điểm cầm sách sẽ tác động đến hành trình đồng hành, sẻ chia cùng tác giả. Có lẽ, ngay bây giờ tôi cũng có một câu hỏi lặp đi lặp lại từ vài tháng nay nên cũng muốn giải mã ẩn số. Lúc này tôi mới kết thúc chương 13, khi tác giả đã chịu đi gặp chuyên gia tâm lý để tìm giải pháp cho những ngổn ngang bộn bề trong lòng. 
Phụ nữ ấy mà, phần đa tự làm khổ mình bằng những dằn vặt, trăn trở, lật trở như nướng bánh tráng nhưng cũng kìm nén, dè sẻn sự chắt chiu yêu thương với chính mình, dành sức lực cho việc giang tay đón lấy những niềm vui nho nhỏ mà người khác vô tình hoặc hữu ý thi thoảng ban cho/ mang đến và cũng vì những điều tương tự mà trở nên buồn bã, tủi thân. 
Hôm rồi tình cờ tôi xem được một phân đoạn trong bộ phim truyền hình Reply 1994 cười đến sặc cả nước. Chuyện là một cậu bạn trong nhóm than phiền không hiểu nổi tại sao bạn gái ở xa lại giận khi anh ta xin lỗi việc không có mặt chúc mừng sinh nhật của cô ấy vì phải đi thi, thay vào đó, anh ta sẽ về trước hoặc sau ngày đó và cô trả lời: “Đó đâu phải sinh nhật của em nữa mà anh phải về?” Hai cô bạn giải thích, vấn đề chẳng phải ở đó, vấn đề ở chỗ thái độ thể hiện tình cảm của anh ta. Và rồi họ cho ví dụ khác cũng như chờ đợi câu trả lời của 5 tên con trai trong nhóm nhưng rồi đều bị họ làm cho thất vọng, chỉ có một người bổ sung sự quan tâm mà các cô gái muốn nghe sau khi cho đáp án. Cả đám con trai còn lại trố mắt nhìn tên duy nhất thốt ra câu: “Nhưng mà cậu không sao chứ?” kế sau lựa chọn “Dù sơn có mùi nhưng mở cửa không tốt cho mũi thì phải đóng cửa vào!”
Chuyện trong phim, chuyện trong sách làm tôi nhớ lại mấy lá thư mà hồi mười tám tuổi tôi và mấy đứa bạn cả trai lẫn gái viết cho nhau hồi chúng tôi chân ướt chân ráo vào đại học cả những xáo trộn của năm cuối cấp. Con gái, phụ nữ, đàn bà là loại động vật mà não và tim nối liền nhau, cứ bắt người khác phải đọc được những điều chẳng cần phải nói bằng lời mà vẫn phải hiểu và đáp ứng đúng nguyện vọng. Mà hỡi ôi, đời không như là mơ, đàn ông chả phải đàn bà, đàn bà cũng chẳng phải ai cũng như ai nên chị em cứ gọi là uất lên uất xuống vài trăm bận. 
Đừng có ngồi đó mà mong người khác hiểu được tâm tư của mình, chẳng có ai là con giun trong bụng của mình để hiểu được mọi mong ước đâu, đến người đẻ ra bạn còn không thể nào đoán đúng 100% nữa là. Muốn gì thì hãy hê lên dù có phải chai mặt một tí thì cũng nên nói những gì mình đang nghĩ thay vì đợi người ta nhận ra và đáp ứng, nghe! Nói vậy để giải thích cho một vài bạn đủ thân thiết khi nhận được tin nhắn có nội dung vòi vĩnh, đòi hỏi của mình trong 1 tuần qua. Từ nay ấy mà, các bạn ạ, mình muốn gì, từ ai, mình sẽ hét lên đấy! Mình chả nín thở chờ các bạn nghe thấy nữa đâu (kiểm tra lại, mình chờ đủ lâu rồi, có bạn 1, 2 năm, có bạn cả nửa thập kỉ cơ!) Và các bạn cũng có quyền tương tự, có điều, chúng ta sẽ đàm phán một tí nhé! À, nghe có vẻ hơi bất công nhỉ? Ờ, ai bảo là đời công bằng đâu! 


Chương 18, lại có tí liên tưởng đến bản thân. Hễ có vấn đề cần suy nghĩ hoặc đang trong giai đoạn vết thương mưng mủ, tôi thường ở nhà, quanh quẩn trong gần 30 mét vuông, cứ làm hết những việc linh tinh, ăn uống, nghe, đọc... ít nhất 2 ngày. Rồi tôi mở cửa, bước ra ngoài, đi bộ hoặc đạp xe, ghé sạp trái cây quen, siêu thị cạnh nhà, cũng có thể đi xa hơn gặp những người lạ thật sự. cười với họ trong những cuộc đối thoại ngắn, vô thưởng vô phạt. Và khi tôi quay trở về nhà, nấu những bữa đơn giản cho chính mình với cảm giác "yên ổn" - từ của Phan Việt.

Chương 19 và 20 có nhiều hơn một gạch đầu dòng.
- Một giấc ngủ ngon đáng giá thế nào sau chuỗi chỉ toàn "ác mộng", "trắng đêm", "thằn lằn tặc lưỡi mấy lần".
- Những tưởng đã tạm biệt buồn chán nhưng người người bạn không muốn trở thành thân thiết vẫn cứ gõ cửa một cách bất ngờ, tự kéo ghế, rót nước và ngồi xuống thật lâu.
- Trò chuyện với một người biết tên, nhớ mặt nhưng chưa một lần gần gũi bỗng trở thành một món quà với nhiều điều thú vị, gợi mở cực tốt giúp tháo vài cái gút càng ngày càng to.
- Cảm thấy là phụ nữ, hmm, được dạy từ bé "con gái phải thế này, phụ nữ là thế kia..." nhưng khác với Sam - người bạn của tác giả, chị chưa bao giờ thích làm đẹp, chưa bao giờ là cô gái nữ tính. Tôi hẳn đã trong tình trạng tương tự một thời gian dài. Nhưng xã hội gán cho mỗi người một cái nhãn giới tính và dùng nó đến xây dựng một loạt phạm trù từ nhìn nhận khả năng, tính cách, vai trò trong xã hội lẫn một mối quan hệ riêng tư. Sam chọn chỉ là chính Sam.
- Hôn nhân - các loại mô hình hôn nhân và liệu hạnh phúc có phải là mục tiêu duy nhất khi người ta đưa ra quyết định kết hôn? xác định liệu mình có thể phù hợp để đóng vai vợ/ chồng hay không và thừa nhận sự thật của khả năng đó.
- Phụ nữ sinh ra đã là phụ nữ hay trở thành phụ nữ? Bạn sinh ra đã thế hay trở thành theo quá trình sinh trưởng?
- Quan hệ nào/ (tôi suy rộng ra thành tình huống nào), dù xấu đến đâu cũng có mặt tốt của nó và nhờ thế chúng ta có thể đi tiếp.
- Điều cần có, chắc chắn phải có và không thể thoả hiệp trong một mối quan hệ là gì?
- Chấp nhận sự thật một người có thể thay đổi vì bản thân họ, vì người khác, với người khác nhưng không thay đổi với mình, vì mình. Tương tự, đó có thể là người yêu tuyệt vời, người chồng/ vợ tốt nhưng không phải với mình.
- Tìm lại chính mình sau đổ vỡ - cần có thời gian để đứng thẳng trở lại sau khi phải khom lưng quá lâu.
- Phải bước những bước thật nhỏ, chắc để lắng nghe chính mình, hiểu chính mình, tự chữa lành vết thương, hàn gắn những vụn vỡ.
- Không nên xây dựng một mối quan hệ khép kín chỉ với hai người mà thôi, chẳng khác nào bạn quây một cái ao và nuôi cá chẳng hề thay nước. nước tù, nước đọng sẽ giết chết không chỉ cá.
- Nếu muốn có con, nhất là phụ nữ cần phải nghĩ: anh ta có phải là người cha mà bạn tin tưởng giao con mình để nuôi - dạy chúng hay không; anh ta có phải là một hình mẫu tốt mà bạn muốn con trai mình trở thành, con gái chọn một người bạn trai/ chồng.
- "Không thể có một mối quan hệ bền chặt với bất cứ ai nếu ta không hiểu rõ về mình, để ta không chỉ tự tin mà phải sự tự tôn với bản thân."
- Yêu phải đi kèm với hiểu, (cả trong chuyện chăn gối) nếu không sẽ là bất hạnh cho cả hai.

11/7/15

kẻ từng là… nhưng giờ chỉ còn là người tốt

1. hôm kia hôm kìa, ngồi với A., rất lâu rồi hai chị mới chuyện trò quanh tách trà (à nó phải gọi những hai phần bánh ăn kèm trà mới gọi là đã đời). may thật, hai chị em chưa từng xa cách vì một vài chuyện cái lọ cái chai, vẫn trân quý nhau như cái thời mới biết nhau trên blog rồi tự nhiên nó bảo muốn gặp I. thế là mình xách đít đi gặp rồi giẫm vào đời nhau từ đó. chả nhớ đã bao mùa xuân rồi hè nối thu tiễn đông í ới gọi nhau nhưng ơn đời đã cho hai con mụ hâm hâm cụng trán vào nhau. mong là chúng ta sẽ không có ngày nghĩ về nhau với tên gọi "kẻ đã đôi lần chia sẻ niềm vui - nỗi buồn cùng tôi nhưng giờ chỉ còn là người tốt".

2. vài ngày trước, tôi gọi P. ra gặp. dù thật sự thì có việc mới gặp nhưng cũng muốn nhìn cái mặt bánh bao của nó một chút và cũng để nói với nó "đừng có mà chạm tay vào người lạ dù đang thực hiện phận sự của BTC". cũng thời điểm đó, nhắn cho D. rằng ăn tối đi sau khi được mật báo dạo này nhiều xáo trộn nhưng rồi mãi cũng hẹn hò được. U. thì bặt vô âm tín, thôi cũng đành, thuyền theo lái gái theo chồng, bến bờ công việc cũng xoay chiều nên thử nín thở đợi coi chừng nào nó ngoi lên. L. mới gặp cách nay 2 cuối tuần, vẫn cười nói huyên thuyên nhưng thoáng chút lo lắng vì công việc và cả tâm tư trĩu nặng của người đờn ông tưởng ngầu đời nhưng khá mong manh. chúng nó là những đứa mà tôi luôn nghĩ đến mỗi khi xem 2 days 1 night hay 5 gã bảnh-bề-ngoài-thì-ít-mà-ngon-ở-tài-năng-thì-nhiều được cầm đầu bởi tên điên-thiên-tài-có-gương-mặt-trẻ-thơ-nụ-cười-sát-thủ. hi vọng tình cảm đó từ hai phía và cũng có thể đếm được số năm thay vì tên gọi "kẻ đã đôi lần chia sẻ niềm vui - nỗi buồn - áp lục cùng tôi nhưng giờ chỉ còn là người tốt".

3. hôm qua ăn tối với M. ở nơi mà bất cứ người ngoại quốc nào đến SG cũng được một lần dắt đến vì tự hào món ăn ngon, được chăm chút cẩn thận mọi thứ. cuộc trò chuyện đó nhắc tôi nhớ đến J. trong nhà hàng quen thuộc của hắn ở BKK, cả những chi tiết thú vị của bữa tối vui vẻ, hay lần tôi gặp S. ở Ubud 3 năm trước, E. và M. ở Nusa Lembongan 2 năm rồi, và một số tên đã đi loanh quanh SG, ăn món tôi nấu, tán dóc cùng tôi trên nẻo đường phiêu dạt của chúng nó. thời gian trôi qua, chúng tôi vẫn là bạn dù ít liên lạc và không biết lúc nào thì trong kí ức của mỗi đứa định danh của đối phương sẽ là "kẻ đã chia sẻ niềm vui khám phá vùng đất mới cùng tôi nhưng giờ chỉ còn là người tốt".

4. hôm nay, cafe sáng muộn với người cả triệu người biết mặt quen tên và chia sẻ tôi đã ngưỡng mộ anh từ thời điểm được đứng trong sân vận động giữa muôn vàn người hâm mộ Westlife 3 năm trước. cảm giác sung sướng khi được tận hưởng không khí âm nhạc, hoà theo dòng chảy giai điệu và nhìn ngắm những gương mặt nghệ sĩ từng gắn bó với kỉ niệm thời học sinh ấy thật đã đời. tôi đã thầm cảm ơn sự liều mình cho cuộc chơi ấy của nhà sản xuất và nay càng yêu quý thêm sự nhiệt tâm. điều đó một lần nữa tạo thêm động lực để tôi biến ước mơ nằm trong tiềm thức bấy lâu vừa phá kén thoát ra thành hiện thực.

cùng hôm nay, ngồi với K. thấy lòng vẫn không thôi áy náy vì đã không nhiệt thành 100% cho dự án riêng đầu tiên của K.. tự hào, ấn tượng, yêu thương gấp bội và không quên cảm ơn hành trình là những người bạn tin cậy, trân quý suốt 5 năm qua. tôi học được từ K. nhiều thứ, được K. khích lệ nhiều hơn K. hình dung. việc tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông và ở đậu trong cuộc đời nhau quả là phải có nhân duyên mà nếu thiếu nỗ lực vun vén thì mọi thứ cũng đã vụn vỡ, tan như bọt biển để rồi có thể giờ đây gọi nhau bằng "kẻ đã từng là bạn đồng hành của tôi nhưng giờ chỉ còn là người tốt".

tôi nhớ H., thằng bạn 10 năm từng nấu điện thoại ra cháo, từng khóc cười với tôi, từng uống cạn chai rượu 40 độ vào cái ngày tôi tròn 24 tuổi, từng sau khi đón tôi ở sân bay đã lôi tôi lê la hết hàng sách cũ này đến tiệm sách mới kia, từng chứng kiến những chuyện động trời của nhau, đã phải vác cái vali nặng ngót 25 kg của tôi lên xuống 3 tầng lầu trong chặng cuối của cuộc hành trình dài 1 tháng năm kia cho tôi… kể nữa chắc phải thành tờ sớ mất nên ngừng liệt kê vậy! ơn trời, dù ngăn sông cách biển, dù nó đã đề huề vợ đẹp con xinh thì chúng tôi vẫn không là "kẻ đã từng cùng tôi vượt qua những năm tháng bão giông của tuổi trẻ nhưng nay chỉ còn là người tốt".

và chẳng hề cố ý nhưng tôi đã nghĩ đến vài người. thật tiếc và buồn vì đã không còn buồn tiếc khi họ được xếp vào danh sách "kẻ từng rất quan trọng với tôi, khiến tôi muốn đến nơi ấy đôi khi chỉ là để hàn huyên, nhưng nay chỉ còn là người tốt."

người trong hình là người mà suốt cả cuộc đời này chẳng bao giờ có cái tên nào khác ngoài Nàng.


6/7/15

trả lại những gì được nhận

1. tôi thường hay mỉm cười khi đi trên đường với người lạ. hầu hết người nói chung ngôn ngữ mẹ đẻ với tôi nhìn tôi như kẻ điên. phần lớn người xa lạ chỉ có thể giao tiếp với tôi bằng ngôn ngữ quốc tế trước tiên là thoáng ngạc nhiên sau rồi họ mỉm cười đáp trả. không phải mọi quốc gia tôi đặt chân đến, người ta đều đáp lại nụ cười của một du khách nhưng ít ra họ không nghi ngờ ý đồ ẩn giấu sau nụ cười.

thật ra tôi không có ý lên án người Việt nhưng chẳng hiểu điều gì khiến chúng ta trở nên nghi ngờ tất thảy. tôi đôi khi cũng rơi vào tình huống nửa tin nửa ngờ. sau đó tôi nhận ra, phản xạ này thật nguy hiểm, tác động cực kỳ tai hại đến tâm sinh lí và năng lượng của tôi. đành phải tự dặn, phản xạ nhanh để không bị cướp hay lừa nhưng cũng đừng để những tâm hồn chưa kịp mở đã vội đóng chỉ vì phản ứng của một người dẫu là xa lạ trên phố.

2. phải là kẻ vác ba lô đi lang thang, đôi khi phải cầu viện đến sự giúp đỡ của người xa lạ, khác biệt ngôn ngữ, văn hoá mà không giao tiếp bằng lối thông thường được, thì mới thấu hiểu cảm giác hạnh phúc, ấm áp thế nào ở ngoài vùng an toàn. tôi thích ngang dọc, len lỏi những xó xỉnh, dụ dỗ người xa lạ chia sẻ câu chuyện, không gian, món ăn của họ với mình. tôi sẽ đáp trả những điều tôi nhận được từ họ bằng cách này hay cách khác với cả những người khiến tôi khó chịu.

tôi trở nên hài hước, lém lỉnh, dễ gần mỗi khi tôi đi. vì tôi muốn học từ họ, muốn biết về những thứ mình không hề có khái niệm gì trước đó, tôi cũng muốn giới thiệu về vùng đất và con người nơi tôi sinh sống. tôi dặn lòng lúc này tôi không còn là một con nhỏ khùng điên ba trợn, tôi là người Việt, tôi không được làm những điều có thể tạo nên những ấn tượng xấu, tôi phải khiến người khác muốn đến  VN, muốn được thưởng thức vài món ngon, thưởng ngoạn cảnh đẹp ở đây. Nhưng đồng thời tôi cũng phải chuẩn bị cho những người bạn ấy một tâm thế nhập cuộc tốt nhất.

3. cái cô nhỏ trong hình cổ trả lại những tình thương mà dì và má cổ cho vậy đây!