29/6/12

bóng bánh

hét hò ầm ĩ, rát cả cổ, khản cả giọng. cả hai đứa vì mấy anh mặc áo xanh da trời. 
trận chung kết chắc còn te tua hơn. hai đứa lại tranh nhau cái beanbag, ăn dưa, quất yaourt...
mong Ý thắng để hai đứa nhảy chồm chồm lên ăn mừng. mong Ý thắng để tên kia còn nhắn tin chúc mừng cô bạn người Ý. mong Ý thắng để mình vui quá mà mất ngủ cũng cam lòng. 
xin lỗi mấy bạn Tây Ban Nha, quánh nhau với thằng khác thì em đứng về phía mấy anh, còn đụng độ với Ý thì... dù gì Ý cũng gắn bó với cả một thời mộng mơ cho tới tận khi đã cập kê già của em. hehe. em đã từng bị trai giận, trai nổi điên cũng vì em yêu Ý dù mí anh đá dở em cũng bực mình cáu um. :D may là giờ thì không phải dàn xếp vụ này. 
hai tuần rồi làm thì ít, chơi lại nhiều. tới kỳ chây ỳ rồi đây! :( 

PS: nhạc phim Kikujiro.

https://rapidshare.com/#!download|31p5|20689233|Kikujiro.rar|56146|0|0

 mình có thiên hướng thích các đề tài gia đình nên mình thích phim này. hiếm có phim nào về gia đình mà không rỏ nước mắt. haizz.

27/6/12

năn nỉ!

không biết mọi người sao chứ tui, cái gì, ai tui yêu quá, thương quý quá, tui lại càng không dám tới quá gần, hoặc đã gần thì tui tạo ra một quãng ngưng. vì tui sợ như nắm cát trong tay, nắm càng chặt cát càng dễ chuồi khỏi tay. hehe, nghe mắc cười hen, chắc tui bị bịnh. :))

tui ưng mấy show truyền hình thực tế của mí bạn Mỹ, Úc, Anh... lắm! coi người ta nấu ăn, nhảy, hát, tui khóc vì sung sướng, xúc động, hay quá tới mức da gà không nổi mà nước mắt chảy ra. haha. bởi vậy, tui năn nỉ mấy công ty có tiền làm ơn đừng bỏ tiền ra mua bản quyền, rước mấy bạn này về! thiệt! tại như này nè:

- tình hình sản xuất chương trình truyền hình thực tế ở mình nó khó gấp trăm lần mấy nước có công nghệ sản xuất các sản phẩm giải trí rồi! mình chưa có công nghệ, nguyên dây chuyền sản xuất vị trí nào cũng yếu và thiếu, có đứa nào biết chút ít thì chạy chít cha, mà chưa biết có chia sẻ công nghệ cho người khác được/ hem nữa.

- chưa kể, ở mình, hiếm có công ty nào mà người đứng đầu nghĩ tới chuyện xây dựng nền móng, nhìn xa trông rộng. ngắn gọn là không chơi kiểu chụp giựt - sản xuất ít ngày, tiền kỳ phiên phiến nhưng dựng thả ga để phát sóng được nhiều số. tui có biết vài chương trình, từ lúc mua bản quyền cho tới lúc casting, chuẩn bị sản xuất cho tới quay, phát sóng gói gọn có 2-3 tháng. chạy như chạy lũ rứa thì... ê kip thực hiện chết lên chết xuống vì còn phải tính tới chi phí sao thấp nhất, thiếu chuẩn bị chu đáo thì phải đối diện với sự cố, toàn tuỳ cơ ứng biến, liệu cơm gắp mắm chứ khó mà làm được đúng điều mình muốn. quay xong tới dựng nha, thiếu source, source không tốt thì cũng chịu thôi, kêu ca sao được, chỉ có lén chửi thề vì khán giả (biết nghề) sẽ chửi thằng dựng phim không thương tiếc. làm ra mà quảng bá không tốt thì cũng tè le hột me.

nói đi thì cũng phải nói lại, ok, cơ hội tốt để có té ngã có trưởng thành, làm rồi sẽ quen, sẽ ngon cho những lần sau. mang về làm là vừa mò mẫm vừa làm chẳng khác gì vừa đái vừa run hết ráo, nhưng chả nhẽ tới lần thứ 3-4 cũng y chang vậy thì nín luôn cho nó xong. làm show truyền hình, mệt chết một cơ số cơ quan đoàn thể, áp lực trăm bề, nhất là lên sóng truyền hình, linh tinh là bị đập bể gáo! nhưng theo ý kiến của tui là nhà sản xuất ít tính đến độ ảnh hưởng của thông tin hay vụ sự mà chương trình tác động đến khán giả, chỉ nhăm nhăm sao có được rating cao.

- quan trọng nhứt nè, người chơi/ thí sinh là người VN của mình kiếm khó hơn Mỹ với Úc hay châu Âu nhiều lắm nhe! tại, người mình không được rèn kỹ năng ứng xử trước đám đông, thấy súng ống - à, máy quay, đèn đóm, boom... là ngất liền, chưa kể còn phải có ngôn ngữ cơ thể đẹp, thích hợp với tình huống cần dàn dựng để thu hút khán giả nha! đơ như cây cơ ngay, cười nói - đi lại... cái gì cũng giả hết ráo. đó là chưa kể, mình không có đa dạng chủng tộc người, không có sự phong phú về văn hoá, chưa kể cá tính - cái tôi cá nhân chưa bao giờ được khuyến khích nên nếu có bày trò khích bác, chửi nhau, nói xấu hay phê phán cũng không ra màu sắc của show. mấy show tìm kiếm tài năng (dù hiếm khi thấy tin người đoạt giải mần cái gì to lớn, ngon lành sau khi giành giải, hay là có mà truyền thông không bu vô rỉa như quạ rỉa xác thúi [như ở mình] nên hông có thông tin ta? :D) càng khó có được sự hấp dẫn đến từ bản thân người chơi.

rồi họ cũng chưa có tâm thế, chưa được chuẩn bị kỹ càng để bị phơi tênh hênh trên truyền hình với cả vài triệu - vài chục triệu người xem nên mới có chuyện kiện cáo, đập nhau um sùm. người Việt mình luôn thiếu cẩn trọng khi dấn thân vào mấy phi vụ có dính tới hình ảnh, thông tin cá nhân. ít coi kỹ hợp đồng - không biết thì phải kiếm luật sư mà hỏi trước khi ký, có khi không có hợp đồng cũng không buồn hỏi nên xảy ra chuyện thì chỉ biết kêu trời và khóc với truyền thông chứ không bắn 1 phát tới chỗ hiểm mấy người có trách nhiệm. cái gì cũng có luật chơi hết, tỉnh táo cân nhắc trước khi thò đầu vô rọ sẽ an toàn được đôi phần khi mà mười phần người ta luôn tìm cách giấu giếm hết 3-4 rồi. thời gian để chạy theo chương trình cũng khó khăn với nhiều người, ai mà can đảm bỏ nguyên 1 tháng trời để chơi thôi? bỏ việc rồi sau đó ai nuôi? haizz.

- quan trọng thứ nhì, khán giả. mọi người còn nhớ vụ um sùm, rần rần như quả bom tấn vụ mẹ con cô bé 16 tuổi tham gia VNGT 2012 Quỳnh Anh hem? khán giả cũng chưa được chuẩn bị để coi cho vui một show nào đó, chưa tạo rào chắn cho con cái của mình trước khi cùng nó chạy theo một show nào đó. nên có chuyện là sao không bảo vệ khán giả, sao nhẫn tâm với thí sinh bla bla... chĩa mũi dùi [cui, gậy gộc, mỹ từ...] cho nhà sản xuất, giám khảo. thiệt... khó nói lắm à nha! chuyện cắt cúp phần dự thi của em Quỳnh Anh và phát biểu của mẹ em í dĩ nhiên dựa trên thực tế diễn ra của nhà sản xuất theo tui là tất nhiên - vì lý do câu khách. tui không khuyến khích chuyện này vì lý do tui nêu ở phần sản xuất trên kia, nhưng làm show truyền hình thực tế, mà cái gì cũng êm êm chảy như sông thì đảm bảo tốn tiền cho truyền thông nhiều mà khán giả thì vẫn thờ ơ. phải xôn xao, xào xáo mới tò mò, mới thò tay bật ti vi, giữ nguyên kênh coi nó ra rằng, tiếp diễn thế nào. tâm lý thường tình mà! nhưng chuyện đài VTV3 cho phát tiểu phẩm hài giễu nhại Quỳnh Anh và mẹ em nó - 1 đứa trẻ 16 tuổi trong 1 chương trình rating cao thì tui thấy định hướng truyền thông của THVN có vấn đề! chuyện đã xảy ra, toàn người lớn đủ trí khôn, đủ trải nghiệm mà ợ chua, khạc lên nhai lại như vậy thì nó học được gì từ đó? ý kiến này của ThS Phan Ý Ly, tui đồng tình với chị, [dĩ nhiên có hành động chứ không chỉ nghĩ và bây giờ mới nói]. 


giám khảo, giờ là cái nghề hái ra tiền cho một số ngôi sao còn đương sáng cũng như những người cố giữ cho sáng mà chỉ leo lét, cả những người kéo quần khoe kiến thức ở chỗ mang tất trắng khi đi giày tây và mặc quần xanh đen, mồm miệng chua loét, mặt khinh khỉnh, miệng cười nhếch môi nhưng tay thì vẫn cho 9 - 10 liên hồi. dĩ nhiên, ghế nóng thì phải chịu nhiệt. chương trình nào mấy vị này cũng bị hỏi xoáy để rồi nhận lại đáp xoay. nhưng mà khổ, tài hoạt ngôn - khen chê đúng chỗ, có nghề đào đâu ra hở giời? còn khó hơn đi tìm trầm trong rừng U Minh á! với lại, chẳng phải vị nào cũng biết, chương trình nào thì thí sinh nên được nghe những câu góp ý xoáy thẳng vào vấn đề, chương trình nào thì chỉ cần: "bạn làm tôi mỉm cười". lão Dũng Khùng xem ra là vị giám khảo tỉnh táo, có nghề nhất VN.


khó đủ đường mà sao giờ Idol, Dancing with the Star, MasterChef, The Voice, Amazing Race..., sắp tới là So You Think You Can Dance [tui năn nỉ, nhất là cái show này với Junior MasterChef Australia, đừng có làm nha!!!] có mặt ở truyền hình VN đủ kênh, đủ giờ vậy? tại có nhu cầu, có sóng, làm ra ít gặp thua lỗ như phim hay mấy chương trình biểu diễn nên ngày càng nhiều người đổ xô đi làm chớ sao! 


Anyway, mấy cái này toàn là ý kiến cá nhân ha, ai có thông tin, kiến thức gì về vụ này, nhất là ở nước ngoài thì chia sẻ thêm nha! :) 

24/6/12

vì mục tiêu khoẻ...

nên tui quyết tâm học yoga. giơ tay thề nguyền, hứa hẹn không nhớ lần thứ bao nhiêu luôn, tại:
- mò mẫm trung tâm để học trần ai khoai củ. lớp thì mắc, lớp thì chẳng biết thầy bà ra răng, lớp thì xa nhà tui quá, chọn giờ tan tầm thì kẹt xe, chọn giờ sáng sớm thì ai ngủ cho tui?
- nghĩ tới cảnh 1 núi người chui vào phòng tập xung quanh đóng kín cửa, bật máy lạnh là tui không còn hứng thú gì hết ráo. tui thích khí trời và cõi riêng hơn.
thoả mãn mấy điều trên thì phải có tiền để mời thầy về dạy tại gia chớ? khổ là tiền tui cũng hổng có. haizz. vậy là nếu lên ký, cắt tinh bột, nhưng trò này không giúp khoẻ người. nói như bạn tui hay nói, có tuổi rồi, phải để ý tới sức khoẻ chút. vừa khoẻ vừa đẹp thì phải chịu khó tập tành thể thao, mà yoga thì hợp với tui nhứt nên thôi ráng. nhứt là khi đã tìm được thầy tại gia. hihi.
thầy được cái hiểu về cơ thể học, thầy cũng biết về các chỗ lồi lõm của xương, cơ của tui nên thầy ra bài phù hợp với thể chất của tui. cột sống có dấu hiệu cong nên cần phải bẻ lại trục cho thẳng. nhưng thầy khổ với cái đứa không biết tới thể thao gần 30 năm nay, xương cứng, người cứng, não thì không tập trung lắm. thầy được cái kiên nhẫn và giỏi nên học trò không bị nghe chửi chỉ bị đá xoáy thôi. :D trước khi học, thầy có ra quy ước mấy điều, cái nhớ nhứt là trong tập luyện, không được quan tâm tới xấu đẹp và sẵn sàng cho vụ tập luyện này. thầy hay nói: phụ nữ quan tâm nhiều tới tóc mà ít nhớ tới xương, hói thì còn chữa được chớ lệch xương thì nguy to. mà khoẻ xương, mọi thứ được đặt đúng chỗ thì các bộ phận khác mới chạy tốt, khoẻ trong tất đẹp ngoài. thầy nói chí lí vậy, cãi gì nữa?
thầy cũng bận, tranh thủ được bữa nào thì học bữa nấy, còn lại trò tự tập. tập nhiều mới tốt, còn qua qua thì chẳng xi nhê gì. trò cũng ráng chăm ngoan mà nghẹt nỗi đợt rồi dính 2 phát: đèn đỏ và bịnh nên nghỉ hơi lâu, nay tập lại hơi phê. sau bữa nay phải ngoan lại mỗi ngày, bận gì thì bận cũng ít nhất phải "phang" 1 tiếng cho khoẻ. sáng - tối quất đều. ráng ráng ha. mấy cái quần size 26 đã may, tụi bây chờ tao nha!
nói chung là thương thầy lắm! dạy xong thầy đói rã ruột, phi xe đi ăn ngay, trong khi não của mình thì... còn đang nghĩ chuyện khác, bụng chưa thấy réo. thầy thèm xôi, thầy đi kiếm xôi chỗ mình chỉ không ra, thầy gọi điện thoại làm mình đói theo. nên giờ mình đi ăn tối rồi trả nợ. 
mai lại tuần mới, tuần này dồn việc tuần trước bị bịnh lại nên hứa hẹn chạy tẹc ga. nhưng... cũng phải ráng coi Ý - Anh thịt nhau. rạng sáng nay không định coi mấy anh Tây Ban Nha tiễn mấy thằng Pháp về nước mà ngạt mũi, ngủ không được thành ra mất nguyên ngày. hix.

22/6/12

nhà có 1 cửa sổ và...

cửa sổ là nơi ta đón nhiều điều thú vị nên ít nhất phải có một cái cửa sổ trong nhà. tính tới giờ, 12 năm ở SG, tui ở 5 cái nhà, chỉ có 1 cái nhà không có cửa sổ. 5 năm chui rúc vào tầng hầm không có tí ánh sáng, mặt trời thức hay ngủ, những ngày ổng đi chơi tui đều bó tay. "bí bức" - chỉ có từ này là diễn tả đúng, đầy đủ không gian, không khí của chốn trú ngụ đó, "ngột ngạt" chẳng ăn thua. à, còn 1 tháng ở nơi tạm bợ nữa, chỗ đó cũng không có cửa sổ. nhà không có cửa sổ không khí không có đường đối lưu nên ai mà ưa hen? hehe. nhưng nếu chủ nhà không dã man trong việc đuổi 4 đứa đi trong vòng 3 ngày thì chắc sẽ còn ở tầng hầm đó, vì nó rẻ và cũng khá tự do. cái gì cũng có cái giá của nó. chỗ mới - chỗ đã ở được hơn 4 năm nay - tiền gấp 4 lần biểu sao nó không khác cho được. haha. có 2 điều mình không thích nơi đây: ồn và bụi. chủ nhà cứ dụ mình mua cái nhà hơn 30 m2 này. mua sao nổi đây? hix. và cũng vì 2 điều đó mà mình chả mơ màng gì. ngoại ô thì xa tít tắp, đi lại bất tiện, chưa kể đừng có mơ đi chơi hoặc làm khuya nha. lơ mơ thì bọn cướp giật xin đểu nó sờ gáy ngày một. còi còi như mình không liều được. hồi xưa chỗ này bảo vệ hắc ám lắm, đi lại khó khăn; giờ có ngày hứng chí, đi tới 4g sáng mới về cũng không sao, xe pháo không phải tự dắt, ai gửi gì cho mình cũng chắc chắn tới tay, nhiều khi tiền điện nước cũng không phải tự đi đóng luôn. hehe. thương hết sức á! bữa nào quởn, tui kể chuyện 3 người giúp tui thấy yêu cái chốn tạm gọi là nhà này nha. :)

[hết phần chữ của tiêu đề, tới chỗ ba chấm.]

hôm qua 21/6 mà tui bịnh sặc sừ 3 ngày nên mặc tin nhắn bay tới điện thoại [như chim sẻ sà xuống bắt sâu trong vườn rau của má], tui im như thóc, có mấy cuộc đt rủ đi nhậu, tui kệ, mở email thấy một loạt thư chúc mừng các kiểu, tui cũng chẳng buồn liếc qua. tui dứt khỏi chăn nệm đã qua giờ ngọ nên phải nấu thứ gì đó cho vào bụng rồi làm cho mình vã mồ hôi bằng cách dọn dẹp, lau chùi nhà cửa, giặt giũ thay vì ngồi trước máy tính hay ngủ lại; hai việc đó chỉ làm đầu óc mụ mị đi thôi. quay qua quay lại, 5h. sắp hết ngày [mà những tờ báo ăn nên làm ra hoa chúc mừng nhiều như nhà tang lễ] thì tui đi pha trà - một loại trà trái cây [có vị chua  - vì có táo nhưng uống vào thì ấm người do có quế] bạn tui mang từ Đức về, ngồi cạnh cửa sổ, hít thở khí trời, nghe nhạc. sau đó, tui đi in postcard với bạn, đi ăn tối, đi dạo chợ đêm [chờ tới giờ bạn í đi họp], rồi ngồi lề đường nói chuyện trên trời dưới biển trước khi về bật tivi lên coi chú Ronaldo [tranh thủ từng chút sơ hở của hậu vệ đội Séc mà nhận banh, móc bóng]. tui ngủ khi mấy anh Bồ chưa giành được quyền vào bán kết [giờ tui không kiên nhẫn với bóng bánh nữa. hix.], sáng mở mắt ra thì lo hẹn hò ở Au Parc trên đường Hàn Thuyên, kế đó ngồi thêm 2 quán cafe nữa [đọc Những ngã tư và những cột đèn của cụ Trần Dần] trước khi [phóng em club 50 màu trắng, đội nón bảo hiểm trắng] ghé ra chợ xài hết tiền thưởng [cho mấy thứ linh tinh như giấy vệ sinh, nước rửa chén, dầu gội đầu, nến, kem chống nắng] về nhà, nấu bữa tối, đốt tinh dầu, uống trà sữa, nghe nhạc và... viết blog.

[quành lại chút.] cái nghề tui hành nghề đã được 7-8 mùa lá rụng [rồi lại mọc] nhiều năm nay bị chỉ [trỏ] và trích [dẫn những lời sai quấy là chính]. tui cũng không biết nói sao vì nghề nào cũng có sâu và cỏ, tui chỉ cố là một cây [rau] ăn được, dù chưa thể làm nên những món cao lương mỹ vị nhưng cố gắng tạo nên đặc sản của một nơi nào đó. nghề này cho tui nhiều thứ, nhưng lớn nhất là cơ hội được học hỏi, mở mang kiến thức, tiếp cận được nhiều tư duy - lý do tui mê nghề, say nghề và không bỏ nghề. tui có được nhiều bạn bè thân thiết - những người góp phần vẽ nên bức tranh cuộc sống đa diện của tui - đều nhờ lần đầu làm việc. từ lần tao ngộ vì chuyện công chúng tôi bắt đầu chỉ có chuyện riêng. có vài người, tui chỉ viết được một bài duy nhất. nhiều lúc tui thấy không biết phải cảm ơn nhân vật của mình thế nào cho phải vì ở VN, hiếm chỗ nào có chế độ cảm ơn chất xám - trải nghiệm - kiến thức của nhân vật. tui chỉ còn cách tôn trọng, đặt mình vào vị trí của họ mà hành xử coi-cho-được. dĩ nhiên không phải nhân vật nào cũng dễ thương và hỗ trợ tui, nhiều lúc tui cũng điên đầu với họ, phải dỗ dành, năn nỉ, đổi giọng nhẹ nhàng qua đanh thép - đủ chiêu hết. hehe. tui thuộc dạng ít giao ban với đồng nghiệp, tại tui không quen la cà lắm. tham gia chốn đông người là tui mệt nên tui thuộc dạng biết-mặt-mà-không-nhớ-tên. ai muốn biết chuyện thâm cung bí sử thì đừng hỏi tui, tui mù không khác gì người đứng xa giới showbiz. hihi.

dông dài vậy đủ rồi. tui đi nghía anh Thor đẹp trai, cơ bắp cuồn cuồn đây.

Bonus 1:


Bonus 2: Link download nhạc phim Never Let Me Go đây. Cho những ai thích lắc lư trên đường.

http://www.mediafire.com/?4a7bu16lk178862

9/6/12

không liên quan

làm sao chúng ta thoát khỏi nỗi ám ảnh của quá khứ, gạt những buồn đau, tổn thương để không khác đi, sống hồn nhiên, tự tại, ít ra là như thời còn ngây dại? 

tui đột nhiên không biết cách nào để ai đó bước vào đời mình và ngược lại không có dũng khí để là một phần của cuộc đời ai đó. 

xem xong Restless của Gus Van Sant, bất giác tui đưa tay ra làm một động tác như ném chiếc lá ra khỏi tay mình, rồi bàn tay - cánh tay đó rơi như một chiếc lá rơi - lá hãy còn xanh hay vàng thây kệ. cái động tác đó là biến thể của ballet - contemporary mà bạn tui đã diễn tả với sự hào hứng của người vừa mang đến một khái niệm rõ ràng cho một người khác về điều họ muốn biết nhưng không ai trước đó nói. biến thể - trong mọi vật đều có thể mang đến cái gì đó mới lạ, hay ho hoặc không, có điều, chắc chắn sẽ có biến thể bởi vạn vật luôn chuyển động, vấn đề là mình có thấy khác? hoặc quá nhạy cảm đến mức cả nghĩ dù chỉ một động thái rất nhỏ cũng nghĩ đã khác? phụ nữ [như tui] là chúa cả nghĩ, suy diễn, từ kiến thành voi hết ráo. hị hị.

càng ngày tui càng thấy mình ưa thong dong. đạp xe lúc nào cũng hồ hởi, đầy phấn khởi, dù cho cũng khoái trò đua tốc độ. nghịch lý hen, toàn chuyện ngược đời, mâu thuẫn trong não mình.

hình như 2 cái răng sắp có chuyện. nó nhoi nhói, khang khác. vai mấy hôm nay cũng nhoi nhói, bất ổn. nhưng tui không nói với ai đó về chuyện khang khác này.

thêm một điều không liên quan nữa, cafe trứng của Rong Cafe (429 Nguyễn Thị Minh Khai, Q3) có thể gây mất ngủ và nhớ bài lai!




3/6/12

ăn và...

mấy nay được ăn được ngủ bên cạnh nàng, được cười hí hí mỗi khi rúc vô người nàng, được đi chợ với nàng, được chở nàng đi ăn sáng, được ngoáy lỗ tai cho  nàng ... nói chung là làm đủ trò với nàng. giờ thì nàng ngáy đều đều bên cạnh, còn tui thì cạch cạch, tai đeo headphone nghe nhạc phim Never Let Me Go.



ba đứa nhỏ ngồi xẻ mít - mít nàng về quê khuân xuống từ vườn nhà họ hàng. hái mít già trên cây, để chừng 3 ngày, mùi thơm ngào ngạt toả ra thì hè nhau bổ ra. cách đám này chừng 4 bước chân, tui ngồi quạt than, nướng thịt cuốn trong lá chuối lót thêm lớp lá lốt. ăn bữa chính xong, quay qua ăn tráng miệng. nhưng trước đó, nàng giã chén muối ớt thiệt nhuyễn, rồi bốc mít đã bóc hột chấm muối ớt đút cho từng đứa. mỗi lần đút là một lần kêu: ngon không con? 4 đứa nheo nhóc vây xung quanh, nàng đuối luôn.




cái nì là chả cá, tui với nàng đi chợ, thấy cá tươi cong, nàng hỏi tui có thích ăn chả cá không? tui gật đầu, mắt nheo nheo thì nàng mua nửa ký rồi về hì hục làm sạch, nạo thịt, quết bằng cối với chày, vo viên, ép dẹp mất đây hơn 1 tiếng. lưng nàng không có khoẻ, mà nàng lui cui cả buổi sáng tới trưa. chỉ có mẹ mới làm được vậy chứ ai mà hi sinh được cho mình nhường ấy?




kẹo đậu phộng, mua vì nhớ hồi nhỏ. mỗi lần làm cho tui ăn thì nàng phải vất vả vô cùng. nấu đường thì phải lượt cát, sạn 3 bận, rồi đậu phộng ngồi lựa từng hột. giờ nàng làm thì còn có trò bóc vỏ đậu nữa kìa, vì nàng năm nào cũng trồng đậu phộng, trồng mè và rứt tự hào vì nhà ở thành phố mà cây trái gì cũng có trong vườn, trong nhà. cà chua, bí xanh, bí đỏ, rau, mía, gấc... chuyện nhỏ với nàng. nhà sắp sửa, nhưng phải giữ cái vườn con con lại cho nàng, để nàng ra vô chăm mấy con gà, tưới mấy bụi rau, thụ phấn cho hoa ra trái, chiết cành cho hồng, bón phân cho trà mi... không có khoảnh đất này, chắc nàng buồn thê thảm, buồn hơn tui khi không có nàng ở bên.

bữa trước tự nhiên đâm đầu đi qua đò qua ghe, đưa tay cho người ta nhòm, chấm chấm nói nói rồi nghĩ ngợi tới giờ. không dứt ra được vì... nói đúng. một trong số đó, ngoài công việc, tui bị trầm cảm nặng. haha. không có nàng, chắc tui tìm đồng cỏ xanh nào đó nằm ngắm trời cho thoả thuê, không dậy cho khoẻ đời. vì cuộc đời, về cơ bản là mệt mỏi và buồn chán. :D

PS: cái phim Never Let Me Go thiệt là dã man tàn bạo!