29/4/11

Con số định mệnh

của tui là số 5

Số 5 tượng trưng cho một trực giác thiên bẩm (true intuition), tượng trưng uy quyền thiêng liêng, sự NHANH TRÍ, hoạt động theo cảm hứng, phiêu lưu, gan dạ, sự kết hợp của tinh thần và vật chất.

Số 5 tượng trưng với thần đại tư giáo La Mã (The Hierophant). Liên hệ với sao Mercury. Abraham Lincoln và Adolph Hitler thuộc loại người mang số 5.

coi tới đây là tui cười sặc sụa vì nó đúng, đúng từ đoạn trực giác, tới vụ cảm hứng rồi còn cùng con số với Hitler - tính cách tui hay bị chửi đó!

Tính Tình & Nhân Cách

Sáng trí, hành động mau lẹ. Đặc biệt hơn cả, họ rất quý trọng tự do cá nhân và luôn luôn vận dụng tinh thần, đã thúc đẩy họ không ngừng hoạt động. Phần đông, họ sẵn sàng hy sinh quyền hành, địa vị cho sự họat động và phiêu lưu. Khi xuống tinh thần, họ thường trở nên dễ tức giận, cáu kỉnh và buồn bã. Thường làm việc một cách trì hoãn. Soạn thảo chương trình, kế hoạch và cuộc sống hàng ngày, không lo tới ngày mai, mặc cho dòng đời lôi cuốn, muốn ra sao thì ra. Có nhiều nghị lực và hứng khởi, và tuy thay đổi tính tình mau chóng, nhưng có sức chịu đựng. Rất ít có việc nào làm chán nản lâu dài. Bản tính lạc quan giúp cho họ mau lấy lại tinh thần. Thích thay đổi mới lạ bất cứ một việc gì. Không bận tâm cho lắm về vấn đề tình yêu hay tiền tài. Họ tận hưởng những gì mà tiền bạc có thể mang đến, nhưng luôn luôn ham phiêu lưu hơn cả.

98%. haha.


Người số 5 rất cương quyết và nhiều nghị lực, ý chí. Ít khi phải ngập ngừng, đắn đo trước một vấn đề nào. Thường cảm nghĩ cũng như hành động đều là tùy hứng. Rất nóng nảy, bộp chộp. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều duyên dáng niềm nỡ và vồn vã. Thích các buổi họp, thích cười đùa, ca hát và chuyện phiếm. Dễ đem cái vui đến cho người chung quanh, làm người khác quên nỗi ưu phiền. Bị chi phối rất nhiều bởi tinh thần, có óc sáng kiến và thích đem ra áp dụng. Thường được người quen biết mến chuộng, nhưng đối với người biết rõ họ hơn thì lại giảm bớt sự mến chuộng vì cái tính quá bất thường của họ. Nhất là khi tức giận thì không thể kềm chế được.

đoạn này khác mỗi dòng in nghiêng.

Công Việc, Năng Khiếu & Tiền Bạc

Thường có bốn đặc tính đem lại thành công: thông minh, tài ba, nghị lực, và cá nhân tính. Nhưng đối với họ, thành công không phải là đạt được quyền hành hay tiền bạc mà là tận hưởng đời sống luôn luôn có các cuộc gặp gỡ và chinh phục mới. Không thích sự buồn tẻ với bất cứ giá nào. Vì vậy họ cần phải chọn nghề cẩn thận để khỏi phí phạm các đức tính sẵn có (mà còn phải khéo và không được an bằng). Nếu chọn lựa đúng nghề, họ có thể leo lên tột đỉnh. Chẳng hạn như: viết báo, sáng tác, hội họa, nhiếp ảnh, luật gia, thể thao gia, phi công v.v... Thích hợp được với các nghề: quảng cáo, tuyên truyền hay cần giao tế. Muốn thành công, cần phải có sự HỨNG THÚ.

Rất bấp bênh về tiền bạc. Có thể thành triệu phú hay trắng tay trong một đêm. Rất rộng rãi về tiền bạc. Ít dành dụm. Nên để cho người khác quản trị họ trong vấn đề tiền bạc. Ít lo lắng về tương lai và những khi trở trời.

=))


còn đoạn tình duyên nhưng tui bỏ qua. không phải vì sai nhiều mà vì tui không có dành chút quan tâm nào cho vụ này. với lại cũng hem biết có xảy ra không nên dẹp qua 1 bên.

thêm một điều nữa, nếu tui lấy tên trong giấy tờ thì kết quả sai bét, đúng chỉ chừng 10% là cùng. nhưng khi tui lấy tên tui chọn, tên tui thường dùng, gắn bó với tui từ năm tui 15 tuổi thì đúng vại đó. [xin ông già đi đổi tên mà ổng kiu giấy tờ rườm rà, phiền hà lại dính tới bằng cấp nọ kia nên vẫn y án. tức lắm!]

với vụ này [cong5 nhiều vụ khác nữa] tui nghĩ, ông bà mình nói không sai, tính cách trời sinh chỉ 1 phần, vì thói quen hình thành tính cách, tính cách tạo nên số phận. tui góp phần chọn tính cách và số phận cho mình không ít.

19/4/11

tạp (2)


hoa hướng dương mua 3 ngày trước không nở. cứ thế héo rồi úa tàn. tui ghét như thế. phải nở rồi hãy tàn. như một mối quan hệ, có bắt đầu, phát triển trước khi kết thúc. một bộ phim nếu là loại không cốt truyện thì cũng phải khiến tui thấy nó như không khí bao quanh tui, không nhận thấy nhưng hiển nhiên có mặt. với vài người, tui cũng như không khí. nghe, thấy, biết dù không phải tất cả, hầu hết những gì họ đang trải qua nhưng không nói gì. tới hồi họ muốn chia sẻ thì tui nghe. được nghe họ nói dù là vui hay buồn tui cũng thấy hạnh phúc. đừng nghĩ tui bịnh tới mức người ta đau khổ còn tui thì sướng nha!

thiệt ra cuộc sống của tui đủ rắc rối, đủ rối tung do tui hoặc do nhiều thứ ngoài tui nhưng thêm hay bớt một cũng không ít đi hay nhiều hơn. tui không phiền nếu mới sáng em gái dựng cổ tui dậy bằng cuộc gọi từ quê nói về mâu thuẫn với má. tui cũng không bực nếu giữa đêm em trai kể chuyện làm nó bực mình rồi cáu khi tui cà rỡn. hay đang nhậu, bạn gọi dt kể lể 1 thôi 1 hồi chuyện nọ xọ chuyện kia cũng không thấy bực bội lắm.

tui bị cái bịnh nhớ dai, nhiều lúc trí nhớ vô thức. nghe tai nọ xọ tai kia mà đụng chuyện là như phim âm bản, rửa ra, hình họ sáng trưng mới ác. vậy nên ai hứa gì với tui, tui hứa gì với ai tui đều nhớ. có điều người ta hứa, thi thoảng tui nhắc. còn chiện tui hứa, nhiều khi không phải tui giả đò lơ mà vì dính tới người khác. tui thúc đít người ta 1 lần thì được, 2 lần o ép chớ tới lần thứ 3 là tui ngại. tính tui không ưa nhờ vả, phụ thuộc, làm phiền. thành ra mấy chiện lẽ ra phải làm đúng hạn mà không phải dựa vào mỗi sức tui mà trễ nải, tui chán đời lắm.

mấy bữa nay ngủ sớm không được, dậy sớm cũng không luôn. mà vậy thì không tốt cho sức khỏe. tui phải chỉnh lại cái đồng hồ trong não đây.

PS: tui thích cái màu xanh trong hình ghê đi!

14/4/11

tạp (1)

1.

những ngày này tui thèm dậy sớm. đứng ở cửa sổ vừa đánh răng vừa hít thở cái se se lạnh của ban mai, rồi đi dạo, ăn sáng. nhưng 10 bữa hết 9 bữa tui không thể. có hôm vì mắc đái mà dậy từ 6h, mắt nhắm mắt mở đi vào toilet rồi đi ra. vén mùng, chui vào. lúc đó mở mắt, nhòm qua khoảng trống be bé của cái rèm đoán hôm nay mặt trời đi trốn hay không. có hôm, đọc được vài trang sách trước khi ngủ lại. có hôm, ngủ luôn và mơ những giấc mơ dài và kỳ lạ. những gương mặt lạ quen, những sự kiện kỳ ảo trong mơ theo tôi ra hiện thực. cười đến đau ruột cũng cảm thấy xót xa khi có sự trùng lặp ngẫu nhiên.

2.

cuối tuần rồi, 1 anh bạn tui nói, sang năm kiếm thằng nào đó cưới rồi đẻ con đi. tui lắc đầu quầy quậy nói," không không không. em chỉ muốn làm những điều em muốn, sống cuộc đời tự do." bạn tui cự: muốn nhiều lắm, bao nhiêu mới đủ? làm cả đời cũng không hết, làm làm gì cho lắm. - nhưng mà em không muốn làm điều đó - cưới chồng và đẻ con. vì rất rất nhiều lý do tui không muốn làm 2 điều này.

bữa trước đó nữa, có 1 anh bạn, kêu dạo này tui dẻo miệng khi tui khen cái áo hôm qua ảnh mặc đẹp. :)) tự nhiên thấy buồn cười mà cũng buồn buồn. buồn cười vì bạn nói mỉa mình, buồn buồn vì bạn nghĩ mình vậy. không biết có phải ảnh gặp quá nhiều người dẻo miệng quá nên giờ thành ra vậy không nữa?

3.

tui nghĩ chắc tui có vấn đề. nếu nhìn vào hiện trạng hiện tại của tui chắc nhiều người nghĩ do thiếu trai mà ra. :)) vì vậy mà tui khó tính quá! từ cách làm việc cho tới cách sống, cả với người xung quanh lẫn với bản thân. nhưng mà nói thiệt, trời sinh tui ra vậy rồi, không có vì thiếu-đủ mà dễ tính hơn hay đáng ghét đi. tui đáng ghét sẵn từ trong bụng má tui rồi. má tui nói tui là cái đồ cứng đầu, ương bướng.

tui không chấp nhận được chuyện 20 tuổi mà không biết gói một món đồ 4x7cm bằng giấy A4 không được. gói không phải đòi hỏi đẹp mà phải đủ kín, không bung ra, mùi, hay thứ gì bên trong không thoát/ rơi ra. không lẽ mấy thứ này tui cũng phải thị phạm hay làm thay? tui cũng không chấp nhận được việc nhà quét nửa cái, bồn cầu rửa một bên. tui không có gọn gàng ngăn nắp gì nhưng đụng vô thì làm cho nó đâu vô đó chớ không có trây ra.

tui không coi chuyện gì nhỏ chuyện nào lớn, hoặc làm hoặc dẹp, nhưng tui dường như không thể đòi hỏi điều đó ở người khác. tui muốn mất lòng trước được lòng sau, rõ ràng, thẳng thắn để khỏi suy diễn nhưng mà ai cũng muốn làm tay lái lụa nên tui lạc lõng, thành người dị hợm.

4.

có nhiều lần bị vặn vẹo: công việc thôi mà, làm chi khổ dữ rứa? hay làm vậy để tiền đâu cho hết?... trời ơi, tui không có làm mà là đang sống. sống với những điều mình không muốn như thể muốn đá đít đứa nào đó ra khỏi nhà mà phải cười cợt nhã với nó thì làm sao chịu nổi chớ? sống có 1 lần thôi, sao phải đeo mấy lớp mặt nạ?

5.

thành phố này, môi trường sống quanh tui đang bị nhiễm độc nặng. tui ngột thở, tui không chịu nổi nữa. những ngày gần đây, những người gần gũi nhứt cũng có dấu hiệu muốn gây hấn dù chỉ ở mức độ "nhắc nhở" hoặc "cảm ơn". và tui, tuy dừng lại, thở sâu vài phút trước khi hồi đáp cũng không thể tỏ ra như không có gì được. riết rồi tui không muốn gặp ai, không muốn nấu nướng hay ăn uống, xem nghe đọc gì cùng ai. một mình có vẻ ổn vì không có trút bực dọc lên họ và ngược lại.

tui nghĩ mình bị nhiễm độc nặng quá rồi. nên chắc tui phải tìm đường chữa bịnh cho mình. rời SG chừng 20 ngày đi đây đó nọ kia có đủ gột rửa chưa ta?

13/4/11

hồi teen :))








1 trong 3 cái váy vừa may đây. teen dễ sợ. mà nói thiệt, mình cũng đâu có ốm lắm đâu ta? :))

6/4/11

có thể rồi anh cũng sẽ để ý đến em *

Động chạm

Đừng chỉ nhắc đi nhắc lại, mà cuối cùng hãy tin rằng, tất cả, tất cả sẽ thay đổi. Đến một ngày cuộc đời sẽ chạm vào bạn theo một cách khác, vào lúc khác, với một ý định khác so với những gì bạn đã từng mường tượng. Sau sự động chạm đó, ngày bình thường của bạn sẽ đầy những điều kỳ diệu. Những giếng phin sẽ mọc lên trên mặt đường nhựa, một con người sẽ cởi mở tấm lòng, sư tử sẽ ăn trên lòng bàn tay. Sự động chạm có ý thức và có sức mạnh.

Định mệnh

Một thời gian dài chúng ta tin rằng, Định mệnh sẽ đến ầm ĩ như tiếng sấm, với lửa thuốc súng, chớp giật, với tiếng kèn và tiếng oboa. Rồi đến một ngày ta làm quen với nó, và ta biết rằng Định mệnh có phong cách khá hơn thế nhiều. Ung thư phổi, sự nghèo khổ, sự lăng nhục, tình yêu chí tử... thường đến một cách lặng lẽ, cứ như chúng gõ cửa rồi hỏi nhỏ: "Có vào được không?" Rồi chúng mới bước vào.

Hơi người

Loài chó cảm nhận thấy sự hèn nhát của con người, vì hoạt động của các tuyến trong cơ thể, mùi hơi người có thể nhận biết: có lẽ anh toát mồ hôi vì sợ, mồ hôi có mùi. Loài chó cảm nhận thấy mùi hơi ấy. Nhưng không chỉ sự hèn nhát có mùi, mà cả sự ngu ngốc, sự đểu cáng, có lẽ cả sự bình thản và hạnh phúc nữa. Con người, trong nỗi đớn đau của bản thân, muốn làm nhiều cách để thế giới hiểu mình.

Cầu xin

Hãy yêu rất bình thường và hiền dịu, yêu hơi vô tư, như ta hít thở hay như ta sống vào một ngày thứ Ba, khi "không có chuyện gì xảy ra". Tôi không còn mong muốn cái cách người ta yêu nhau như trong màn hai của một vở opera, khi cả dàn kèn đều tấu lên, khi những chùm đèn màu sáng hết công suất và những nhân vật chính được một ngàn pengo" mỗi tối. Hãy yêu anh như một chuyện riêng tư không quá quan trọng, không cần chú ý. Như thế, có thể rồi anh cũng sẽ để ý đến em.

(Márai Sándor)

Trích trong Bốn mùa, trời và đất


5/4/11

Nguyễn Vĩnh Tiến [- không kiến trúc]

Phát điên

Cụm ý nghĩ, xoắn vào nhau, điên đến nơi
Nhưng tôi thì chưa
Bình tĩnh châm thuốc hút

Thành phố ngủ
Giấc mơ loè loẹt điên loạn

Nó đồng sàng với những người ngủ

Ngay cả đốm đỏ lửa
Trên đầu điếu thuốc
Cũng có vẻ loé điên
Mặt trời rõ điên rồi còn gì
Chực chờ một giấc ngủ sâu thẳm

Tôi bình tĩnh lắm
Hơi run lên ngón tay
Vì cái bóng tôi trên tường
Lẳng lặng chuồn ra những gốc cây

Chúng điên cả rồi
Một vườn ươm những giấc mơ loè loẹt ấy

Tôi thấy phi lý nhảy dựng lên
Điếu thuốc cuối cùng đã tắt
Buổi sáng lén lút cười giữa đống chăn.

---

Giữa mùa động vật âm vang

Tôi đã không tiết kiệm nổi thời gian
Luôn để nó chảy phung phí từ trên đỉnh đầu
rồi tràn trên khắp cử chỉ

Từ đâu đó ngày vẫn bùng lên
nhịp điệu hoàn toàn lạ lẫm
Những đường mòn, chật hẹp và gai góc
như buổi chiều uốn éo trên lưng đồi
Ai rượt theo mải miết, mê sảng
Ai lầm lụi, im, ngồi?

Lũ động vật (bạn tôi)
Không biết chào buổi sáng, vì thế
Chúng trôi qua thức ăn
Và những lần chăm chút gầy dần

Chúng không hiểu tại sao ngày âm vang
Và nỗi buồn từ đâu đằng đẵng gọi

Này thời gian,
Đại diện cho mùa động vật âm vang này
Tôi không muốn trôi đi một cách miễn cưỡng nữa

Tôi muốn dừng lại như một dấu lặng
mặc kệ tuổi
mặc kệ cuốn lịch phỉnh phờ
mặc kệ hình ảnh lọt ra từ giấc mơ đêm qua
đang bay tung tăng đùa rỡn và thách đố
***
Nhưng (tất nhiên là) thời gian không trả lời
Lũ động vật (bạn tôi) dù đồng tình cũng không thể giúp

Tôi vừa quyết định một cách nghiêm túc
Rằng tự tôi sẽ dừng lại...
***
Nhưng cái gì thúc vào lưng tôi vậy?


4/4/11

ta làm gì khi không làm việc?

post hình linh tinh thôi. :D




cơm gà Hội An - mai mốt nấu tiếp





mít non trộn nước mắm ớt, nén khử dầu, đậu phộng rang và rau răm. mần cho hết mít và tránh rau răm Hội An bị hư.


mới mua hồi tối. chắc sẽ làm salad, xào sơ với thịt, còn không ăn sống với thịt rừng hun khói.



muốn cái phòng của mình có màu này nè. nhưng chắc cuối tuần tới phải làm cái poster cuộc đời mình trước đã. quậy tè le rồi sơn lại màu này sau cũng được. nói chung là mình thích màu xanh.

PS: ngày 8 lấy 3 cái váy, 1 chú rất ngắn, 1 chú ngắn và 1 chú hơi dài (ngang hoặc trên gối chút). sẽ chụp hình váy và chân trước cuối tuần.

2/4/11

những ngày gần đây





- thèm chocolate cheese cake nhưng chưa ăn cái nào, chắc tại bởi thấy giá ở Brodard từ 26k lên 32k nên ghét. hông lẽ làm bánh này mà không cần nướng (vì không có lò nướng) rồi vứt vô tủ lạnh ăn dần cho đỡ ghiền sao trời? mà dạo này không thèm đồ ngọt lắm, chỉ thèm đồ mặn và trái cây. trái cây thì cứ thèm nho, táo, cam. kỳ cục vậy đó. như nghén á.

- nấu nướng nhiều hơn, nấu nhiều món: mỳ quảng, cao lầu, cơm gà, mít non trộn, dưa gang muối trộn mắm ớt, dưa gang muối kho thịt/ cá phèn nổ, tép đồng xào khế chua, cá bống đục kho thơm, cá thu chiên nước mắm ớt tỏi... rau cỏ thì khỏi bàn mướp xào, cải ngọt nấu canh/ luộc/ xào, rau ngót nấu canh với cà rốt sườn non, bông cải xanh luộc, rau dền luộc, bí xanh nấu canh, súp bí đỏ, xà lách xong luộc/ nấu canh... nói chung là toàn món Vịt lam. từ Tết tới giờ không rờ vào bất cứ món Tây, Hàn, Nhật nào.

- cơ mà rõ ràng, tui nấu cho nhiều người ăn quá thì tui sẽ không vui vì tui không thể bày trí như tui muốn cũng không có múc ra tô, xới ra đĩa đúng như ý tui. nghĩ cứ thế này mà đòi mở quán ăn nấu nướng theo kiểu bữa cơm gia đình thì kể ra cũng hơi khó. tui sẽ bắt khách hàng làm đúng điều tui muốn, không thì tui không bán cho. :)) để làm được vậy chắc tui phải đủ giàu để không cần khách hàng hoặc cần khách hàng phải là những người biết thưởng thức, muốn thử cái gì đó khác lẽ thông thường. kế hoạch này chắc phải để dành sau 40 tuổi quá. mà nói vậy nghe xa xôi chớ chừng 10 năm nữa chứ nhiêu đâu?

- thời gian trôi nhanh lắm, quay qua quay lại đã 11 năm ngày tui rời khỏi trường trung học. nhòm hình 5 năm trước, tui còn không nhận ra tui nữa đó. 5 năm trôi qua, tui về cơ bản vẫn không thay đổi mấy, đó là ở tính cách, còn kinh nghiệm sống, cách nhìn nọ kia, thay đổi nhiều chớ. đủ thứ trên trời dưới biển xảy ra mà. những người tui gặp, những người từ xa lạ rồi trở thành thân thuộc, họ, ít nhiều có ảnh hưởng tới tui. có người mang tới cho tui niềm vui nhiều hơn nỗi buồn, có người ngược lại, cũng có người sau một thời gian thì tách nhau ra, có người tách ra không được. tất cả đều là cái duyên.

- xem Black Swan, nhớ Ngọc Anh, Khải, Chi, nhớ cuộc trò chuyện bên hồ bơi hồi tháng 8 năm ngoái. "hãy đón nhận những va chạm và đáp lại." múa hay bất cứ hoạt động có sự tương tác theo tui đều nên vậy.