21/10/11

cưới và những chuyện linh tinh khác

1. tui cưới. dĩ nhiên không phải ngày mai, tháng sau, mà sang năm. nhưng khoan, không phải tui quyết định hay vừa ra thông báo cho mọi người về điều này, chỉ là bà thầy bói - bài Tây - phán vậy hồi đầu tháng 9 AL (tại đụng tới bói toán quất AL cho nó đúng chuẩn). tui nói thiệt là vụ án này làm tui với vài người bạn cười chết lên chết xuống (à, xuống ghế). một cậu em dễ thương nói: chắc bồn cầu rơi vào đầu bà! ờ, nghi lắm! chắc chỉ có sự cố đủ lớn để khiến tui mất trí, à không, thay đổi quan điểm sống thì may ra mới có vụ án này. nhưng nói thiệt là tui cũng tò mò, nhỡ đâu bà í phán đúng. haha. tò mò là để coi từ giờ tới cuối năm sau có bạn nào đâm đầu nhảy vào bụi gai á. coi bản thú vị cỡ nào, cao tay ra sao, tới mức có đứa chịu chui đầu vô rọ. tui thiệt sự tò mò. hehe.

tui kể chuyện này cho bạn tui, 1 cô bạn học hồi ĐH. hồi đó 2 đứa tui ở chung 1 thời gian. nó hồi đó không có nghĩ mấy trò dạy con ra sao, cha nó phải đọc sách cho con nghe lúc nào, nhớ đưa con đi học, đi chơi, an ủi, lắng nghe... mà giờ có con hơn 2 tuổi rồi. mấy trò đó tui nói chuyện với nó, nhưng hình như tui chưa từng nói đó là chồng tui, cũng k nhắc tới đám cưới. chắc trong tư duy của tui từ hồi 20 tuổi đã vậy rồi nên tui khá nghi ngờ cái quyết định mà theo lời bà thầy bói (ngồi đồng trên gác Danh trà quán nằm ở phố Điện Biên Phủ, mỗi ngày xóc bài Tây cho cả chục con người lớn nhỏ) là bất ngờ nhất trong đời. 

mấy bạn đồng nghiệp trong cơ quan, có người hăm he tui, để coi coi sau này mày có mời tao ăn cưới k cho biết. thiệt, nhiều lúc tui muốn kiềm chế lắm mà cứ xách dao khè tui quài nên tui bực, quất luôn. "nếu có cưới thì cũng chưa chắc dám phiền tới anh chị đi dự!" mà đó là sự thiệt, tui có cưới thì cũng hạn chế khách mời. bạn tui, con nhỏ kể ở trên, nó nói, hồi xưa tao cũng muốn như mày, mà rốt cuộc cũng phải chiều theo ý chồng tao. ờ, tui có thể yêu ai đó dã man con ngan, hay đau khổ như con hổ (ai không biết thì mua cuốn Sát thủ đầu mưng mủ - thành ngữ sành điệu bằng tranh về tra ha! cuốn này có khuyến cáo: không đọc khi ăn uống - kẻo sặt mà chết vì ngạt (phần này của tui!) nhưng có những thứ tui không nhân nhượng. vụ án ở trên là 1 ví dụ.

thôi, vụ án cưới xin chỉ mới ở khúc chưa có gì ngoài tin từ bà thầy bói - không mù, hơi to béo, nói khá nhiều và lắm khi ba phải dừng tại đây nha.

2. tui phải biên tập mấy bài dở hơi bơi ngửa nên tui đang điêm. đành rằng là mấy bạn này bản không phải dân viết lách, nhưng dân khoa học thì óc logic nó phải hơn dân nhân văn chớ? ai đời lộn xộn như bún trộn với cải chua tước sợi hay cà rốt thái mỏng rồi thái nhỏ lần nữa như vậy? cách hành văn thì thôi luôn, kinh khủng khiếp. tui đọc nguyên bài 900 chữ tui không hiểu bản đang diễn đạt cái gì. một câu chừng 30 chữ tui cũng không hiểu nốt. tui điên quá tui phải nhắn tui hăm he con nhỏ bạn - nếu không vì nó thì tui chẳng ngồi thu lu trên ghế giữa đêm giữa hôm làm gì cho cực cái thân. sếp nó dã man con ngan lắm! tui biên tập toàn bài hóc búa dùm cho bên nó, tới lúc nó chấm nhuận bút biên tập thì kêu là tự bên cơ quan tui có liên kết hợp tác nên tranh thủ nhờ vả chút cũng được, thế là cắt phăng vài trăm bạc nó đề xuất cho tui. haizz. chuyện nào ra chuyện đó đúng hông mấy bạn? chuyện nọ xọ chuyện kia chả ma nào nó muốn dây dưa. mà tui nhớ, lần trước tui đã nói với bạn tui là sau này tao dẹp mấy trò cứu mày hại tao khi sếp mày ki bo kẹt xỉn vầy rồi mà sao hôm kia đang sốt nằm bẹp nó alo nhờ vả vẫn gật đầu là sao? hừm! tự kiểm bản thân đi nhá! não mày có phải trứng ung, thịt thối ngoài chợ đâu mà bị xải xể vầy!

bực mà cáu thì mệt ra phết đấy! nên thôi, chả bực nữa, dù gì cũng còn 300 chữ nữa với 1 cái plan cần phải xử trước khi gà gáy mà. 

3. à, trước khi đóng mực (giả đò như mình đang viết bút có bơm mực màu tím/ xanh hay đen gì cũng được nha, cho nó retro với vintage chút!) mình cua lại nói thêm vụ này. dù nhiều việc, làm cả việc mình thích và không thích, nhưng dạo này, mình thấy đời mình thiêu thiếu cái gì đó. tất nhiên không phải chồng. haizz. kiểu gì cũng thấy trống rỗng, không có hứng sáng tạo gì mới. chắc vụ này chỉ có mình ông anh quý hóa N.A hiểu. hai anh em kể ra cũng giống nhau ra phết. đơn cử, nhìn chữ viết tắt coi, nào biết đang nói ai là ai. hi vọng hai anh em sớm làm việc cùng nhau trong một dự án mà nhiều người cả ở VN lẫn nước ngoài có thể chia sẻ. nếu vậy thì sang năm bận rộn ra phết nhưng chắc sẽ có được những lúc vui cười cùng nhau. đời dài có hơn vài cái chớp mắt đâu, vui lúc nào hay lúc nấy, nhỉ?



9/10/11

cô đơn

tựa của những giai điệu - ca từ mượt mà của Nguyễn Ánh 9 ấy như cơn mưa chiều chảy mãi vào hồn tôi. ri rỉ, không gây nhức nhối, chả gây phiền não, chỉ là một cái gì đó bàng bạc, lững lờ trôi. tôi thích bản Hà Trần hát.


Hạnh phúc như đôi chim uyên tung bay giữa trời nắng ấm.

Hạnh phúc như sương ban mai long lanh đầu cành lá thắm.

Tình yêu một thoáng lên ngôi, nhẹ nhàng như áng mây trôi, dịu dàng như ánh trăng soi êm êm hương yêu, dâng trong hồn tôi.

Nghe như chim ngàn phiêu lãnh theo mây trời lang thang rong chơi cùng năm tháng.

Ôi đêm đêm cùng tiếng hát cho vơi niềm thương nhớ còn gì cho ước mơ.

Người hỡi cho tôi quên đi bao nhiêu kỷ niệm xa xưa, người hỡi cho tôi quên đi bao nhiêu mộng đẹp nên thơ.

Tình yêu đã chết trong tôi, nụ cười đã tắt trên môi, chỉ còn tiếc nuối khôn nguôi, cô đơn, bơ vơ.

Tiếng hát lạc loài.

mọi thứ tự dưng trở nên vô nghĩa, không chút hứng thú, không tìm thấy mục đích. khủng hoảng tuổi 30 ư? liệu có phải?


7/10/11

nhớ nơi mùa thu bắt đầu


vừa rời SG 10 ngày. tưởng được dạo Tây Bắc ai ngờ bão đến thành ra cả 10 ngày quẩn quanh phố xá Hà thành. 10 ngày mà được hưởng những 3 mùa, tất nhiên, trừ mùa xuân. đợt này được măm nhiều món hơn, thích nhất là bánh bột lọc ở bờ hồ. về SG lại thèm như [người ta] thèm thuốc lào. và với mình, bánh mì Hà Nội ngon hơn SG nhiều nhé!

trời lạnh nhưng mưa nên cứ shorts mà quất, thêm áo khoác mỏng và khăn là ổn. có điều thiên hạ nhìn mình ra chiều khó chịu, bố mẹ của bạn thì lo lắng ra mặt. thiếu mỗi buổi sáng sớm là đủ các giấc trong ngày mình thò mặt ra đường.
đợt này đi, tịnh không một tấm ảnh dù ngồi với bạn bè đầy ra nhưng mình đã có mọi hình ảnh từ cảnh vật đến con người trong trí nhớ. mình yêu tất cả.

ngoài 2 tối phóng như bay lên Vincom xem phim thì mình còn đi xem được 2 live show: 4 chàng Ireland và nàng Hà Trần hát cùng Ngũ cung. mỗi show có 1 trải nghiệm khác nhau. Hà Trần hát làm mình khóc mấy lần vì nàng như chạm vào tim, tâm hồn mình và vì nàng nhảy múa trên đôi giày 7 phân với cái bụng bầu 7 tháng - ngưỡng mộ nàng cực! Westlife làm mình cười vài bận bởi các chàng khiến mình nhớ thời trẻ mỏi và vì Nicky đẹp trai quá đỗi. haha.

ra HN, được ôm và ôm bạn bè nhiều hơn ở SG vài lần. những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi hoặc đôi ba bận đều mang đến những thời khắc thú vị. góc ngã tư đèn, hai cốc nước ngô luộc, 1 quả xoài, 1 trái cóc, vài điếu thuốc lá, dăm ba câu chuyện con. cafe nhỏ, cầu thang dốc, bàn thấp, gối ngồi, hai ba cái chén, một ấm trà, bốn năm cái đầu, một vòng tay ôm siết... hơi ấm bạn bè, tình anh em quý giá ở đó. chất đầy trong cái nhìn quan tâm, lời thì thầm bên tai, giọng cười khanh khách... mùa thu đẹp hơn bao giờ hết.

cuộc đời quá ngắn ngủi, ngày dài chẳng tày gang. không biết mai sau thế nào, nhưng những trải nghiệm đó sẽ giúp ta mỉm cười khi nỗi chán chường đột nhiên ghé thăm. những người bạn ít ỏi đó cùng tình cảm dành cho nhau sẽ còn mãi, ít nhất trong ký ức của mình.

ở SG, nhớ nơi mùa thu bắt đầu da diết.