30/12/11

bé đã béo tròn thế nào? haha

với anh Marcus trong Ân Nam Gourmet trước khi anh í bay lại về HN rồi sang Đức. tấm này trông mình béo ị. hụ hụ.

lại là anh í, hai anh em trong buổi chiêu đãi sau lễ trao giải YxineFF 2011. thích màu tấm này quá, thích tình cảm của hai anh em. có đôi lúc mình cảm thấy buồn vì đã không thể giúp anh í được gì trong năm 2011 này.

tấm này được chụp trước đó, cùng vợ chồng chị Ánh anh Sơn, bạn Hà Đỗ - art director's Đẹp Magazine và 1 bạn khác. ôi mắt mũi kìa, có khác gì sợi chỉ đâu? huhu.

hihi, tấm này ngố vật vã hen. đôi uyên ương xinh đẹp ở giữa là nàng Jenni Trang Lê - phó đạo diễn cho nhiều phim nổi tiếng trong thời gian gần đây như Bi, đừng sợ!, Để mai tính, Long Ruồi... chàng là Phanxine đỉnh đỉnh đại danh. hehe. chị ngoài cùng là chị chồng đạo diễn Việt Linh. nói chuyện với chị thích lắm í! 

nhà bạn này đẹp ơi là đẹp, thích ơi là thích, phải chi mình sở hữu được một nơi như thế. :D 

24/12/11

24/12/2011

mấy hôm nay ngủ nhiều, một phần vì cơ thể đòi hỏi, một phần vì mình muốn bù đắp lại khoảng thời gian thức nhiều hơn ngủ. nói giản dị là thương bản thân hơn công việc. chị Tr. nói mặt mũi trông có sinh khí hơn, ít mệt mỏi hơn, giấc ngủ quan trọng mà, giờ kệ công việc, cứ phải ngủ đã. và vì thế phải sắp xếp công việc cho khoa học hơn đặng đảm bảo cả hai - thứ mang lại tiền và uy tín; sức khỏe.

năm nay có làm vài cái thiệp, nhưng cái đầu tiên là làm cho chính mình. chọn 2 tông màu mình thích - cam đi kèm nâu, điểm thêm chút xanh cổ vịt rồi viết lên những dự định mà năm sau phải làm cho được. cái nữa là làm cho chị yêu và mẹ cùng em gái. còn 3 cái nữa, sẽ làm tiếp trong vài ngày tới - quãng giữa những lần đau đầu nhức óc. hehe. mà nhờ vụ lao động chân tay này mới nhận ra chữ mình còn coi được lắm, chứ dạo này toàn viết láu, quen tay, nhìn chữ phát rầu rĩ.

trưa 24, đi ăn với chị yêu, rồi đi dạo, vào MOF ngồi ăn bánh, kem, nói chuyện trên trời dưới biển. chị tặng cho cái thiệp có hình mình đứng trước biển chừng 2 năm trước. hồi đó tóc hơi dài, xoăn, nhuộm màu hạt dẻ. từ giã tóc xoăn lâu quá rồi, cũng thấy nhớ, mà không biết khi nào mới nuôi tóc đủ dài để có những sợi mì trên đầu nữa. :D đó là chuyến đi xa đầu tiên của mình với chị. hồi đó đang bấn loạn đủ thứ, thiệt ra là một thứ thôi, nhưng cũng vui. ngủ trên xe khi năm mới sang. năm nay chắc chả đi đâu, ở SG như năm ngoái thôi.

ở ngay trung tâm nhưng mình sợ chốn đông người nên mấy ngày này toàn ở nhà, tịnh không bò xuống đường vào buổi tối, đi ăn cũng không dù đang thèm mùi vị của món người khác nấu. hehe. biết làm sao được, thôi kệ. đang phải kiêng chất có cồn nên năm nay chả bia rượu gì dù nhà có cả hai, có cả bò khô ngon tuyệt, cả vài món có thể ăn cùng vang trắng/ đỏ.

chúc mọi người những ngày cuối năm thật vui vẻ và nhiều sức khỏe. :)

22/12/11

vài chuyện linh tinh

lúc này có nhiều chuyện xảy ra quá, sau cảm giác bực tức là buồn cười và rồi tự thuyết phục mình nên thoải mái cho qua. vì suy cho cùng, mình bực thì mình gánh nỗi bực đó trước, năng lượng tiêu cực làm mình mệt đầu tiên. thôi thì tin vào luật nhân quả vậy, nhất là người lớn, đã có con cái ngang tuổi mình mà không biết nghĩ cho con cái thì... kệ đi, đời cha ăn mặn đời con khát nước hay đời cha ăn nhạt đời con thiếu i-ốt. hehe.

tui không phải là đứa tính toán, tui ghét tính toán, sự chi li, tủn mủn làm tui phát ghê. cũng may những người gần gũi không như thế, hehe, mà nói nghe kỳ, may gì, nếu họ vậy thì chạy ba thước rồi còn đâu mà gần trời hỡi. cho-nhận, cái nào cũng có hạnh phúc hết, có điều mất cân bằng thì chán đời ngay. cán cân lệch thì dễ 1 đứa bị hất văng 1 đứa dính chặt xuống đất thì sao mà còn kết nối được. cho-nhận, với tui là cả trong chia sẻ về tinh thần. hôm qua, một người bạn nói với tui, "em vốn đa nghi nhưng em tin chị và H. (bạn thân của tui)." nghe thấy thật là vui vì tui cũng quý bạn này lắm!

mấy ngày trước, tui thấy vé máy bay giá rẻ, tui nghĩ ngay đến chị Tr. (đời tui tính tới giờ có ba bà chị tui quý đều tên Tr.) và viết email cho chị với vẻ hào hứng không nhét vào đâu cho hết. hehe. thiệt ra nếu chị không ở đó thì chắc tui không có ý định đến đó, khám phá thành phố, văn hóa, con người ở đó. :) như hồi xưa, động lực để tui lần đầu ra HN là bạn, cảm thấy gắn bó cũng vì bạn thân. tui thuộc diện cũng sống thiên về tình cảm nên yêu nơi nào đó không phải vì nó đẹp, lạ hay hấp dẫn trước tiên hoặc 100% mà vì sợi dây cảm xúc níu giữ hồn tui. tui có thể tới nơi đó, đi chơi 1 mình, nhìn và yêu nó theo cách của tui nhưng để nhớ nó thì phải có ký ức của riêng tui và ai đó.

mới nãy nói chuyện với anh bạn Quảng Châu đang học ở Thái Lan, nói về chuyện anh ấy cần 1 người phụ nữ truyền thống có thể chuyên tâm dành cho gia đình và không ly dị dù có điều gì xảy ra. tụi tui chỉ thảo luận, k tranh luận nên không khí chẳng căng thẳng dù 2 đứa là 2 thái cực. ảnh ở Bangkok, ảnh nói phụ nữ ở đây phần lớn thích mua sắm, đi bar và không thích làm việc. bởi vậy dễ kiếm người đi chơi và abc hơn là 1 người vợ như ý muốn của ảnh. ảnh gặp má tui rồi, hồi giáp Tết cách đây vài năm, và ảnh khẳng định, ảnh cần 1 phụ nữ như má tui, hết lòng vì gia đình, là hậu phương cho chồng là tiền tuyến. hehe. ảnh tin vào hôn nhân nên tui nói ảnh thiệt may mắn vì không có niềm tin thì chuyện này sẽ tệ hại lắm.

nhiều lúc tui cũng không biết làm như thế này có nên không - thẳng thắn, thành thật với tình cảm của mình trong mọi quan hệ, nhưng không phải lúc nào tui cũng nhắc đi nhắc lại. tui chỉ cho họ biết chừng 2 lần điều tui nghĩ, tui sẵn sàng làm điều gì vì họ, với họ, vị trí của họ trong lòng tui thế nào. nếu họ không phản hồi hoặc có cơ hội để vun đắp mối quan hệ thì bỏ qua hoặc chọn một người khác - đôi khi vì tính thời điểm thôi - thì tui sẽ không buồn theo kiểu oán trách, mà chỉ buồn vì biết vị trí mình ở đâu và sẽ thu xếp tình cảm. tui không muốn bị lệ thuộc dù là hình thức nào, trong mối quan hệ nào nó phải tương hỗ, 2 chiều.

kiểu tui nói muốn dành thời gian với bạn tui, bạn í nói rất thích nhưng khi có thể đi cùng nhau thì lại không thực hiện, tui tạo ra cơ hội một lần, hai lần nhưng không có lần thứ ba. mà tui thấy ổn với điều đó, okie, cùng nhau chia sẻ thì vui, không thì tui tìm niềm vui ở nơi khác. hehe. bạn ấy phải là người tạo ra cơ hội lần ba, lần tư và làm tui cảm thấy hào hứng trở lại. hồi xưa, có những lúc tui không muốn ăn 1 mình, hay rủ người khác đi ăn cùng, nhưng bị từ chối lần 1, lần 2 thì tui dẹp, muốn đi ăn thì tui đi, muốn ở nhà thì tui nấu. nếu rủ người khác thì phải sẵn sàng 50-50, không để mình bị tụt hứng hay có cảm giác lẻ loi. nói chung là tự thu xếp đời mình một cách gọn gàng, có người khác cùng tham gia thì vui theo kiểu có bạn có bè, không thì vui theo lối riêng của mình.

14/12/11

dù sao thì vẫn buồn

ngót 1 tháng rưỡi không viết cái gì lên đây, cũng ít viết vào đâu, chắc dạo này có gì cũng muốn chôn vùi hơn là chia sẻ. vì dù sao thì vẫn buồn.

ngay cả khi đang rất vui thì vẫn buồn. bạn buồn cứ lẩn quẩn bên chân mình, như sợ mình quên bản, hở ra là chạm vào nhắc nhở. mình không có thời gian dư dả để vuốt ve bạn buồn, cũng không thể chìu chuộng bản trong thời điểm này nhưng càng làm vậy mình càng bị bản bám chặt hơn. nói chung là dù sao thì vẫn buồn.

ông anh mình cũng buồn, anh không vui, hai anh em nói chuyện với nhau thấy chẳng đỡ hơn mà càng buồn, thở dài thườn thượt. dù lý do anh buồn là gì đi chăng nữa, mình cũng chẳng muốn điều đó. cuộc sống quá ngắn ngủi, điều này thì gần đây mình đã thấy nhiều, nhưng mà không hiểu sao chả thể vui nổi.

người mình từng yêu đã yêu người khác, dẫu không còn tình cảm nhưng dù sao thì vẫn buồn. người yêu cũ thay đổi quyết định gặp nhau vì một lý do không biết thật bao nhiêu % cũng bình thường nhưng thoáng chốc vẫn buồn. đôi khi mình buồn vì mình không còn yêu ai đó nữa hoặc sự tồn tại của họ không có nghĩa gì với mình, tất nhiên ai đó không còn yêu mình nữa thì cũng buồn. tuy nhiên, điều xuất phát từ mình có vẻ buồn hơn, phía đối phương, phần lớn là thất vọng chứ không hẳn buồn. hoặc trước những phản ứng của họ, mình thường nghĩ đơn giản, cuộc đời là vậy, hợp tan - tan hợp, lẽ thường thôi. rồi cũng qua hết, chẳng có gì thời gian không phủ một lớp bụi lên đó, nếu chẳng chăm sóc thường xuyên thì vạn vật sẽ trở thành hư vô cả.

mình nói chuyện với vài người, thoải mái, vui vẻ về mọi đề tài cũng chẳng câu nệ xưng hô nhưng sự thay đổi, nó không chỉ đơn thuần là thuận miệng và một khi mình không muốn, mình nghĩ là mình khó chấp nhận việc họ không tôn trọng điều đó. mọi mối quan hệ đều có sự tôn trọng nhất định, là bạn thân hay chỉ đơn giản là những kẻ cô đơn trên mạng vào một số thời điểm thì cũng phải có những giới hạn nhất định. vì thoải mái không có nghĩa dễ dãi, phóng khoáng không có nghĩa ai làm gì với mình cũng được - bạn làm gì không dính dáng tới mình thì ok, muốn làm gì thì tùy.

mình ước mình có thể nhớ được những khoảnh khắc mình thấy hạnh phúc đến mức nghĩ có thể chết đi được. ngay cả khi mình quyết định mua 1 lúc 4 đôi giày màu khác nhau, hay mua được một cơ số áo váy, túi xách như ý, mình cũng không thấy hạnh phúc, chỉ vui một chốc và thôi. mọi thứ như cát lọt qua kẽ tay nên càng buồn. SG đang lành lạnh, cù rủ người ta lười biếng để tìm niềm vui nhưng mình chỉ thấy sung sướng khi được ủ ê trong cái thời tiết dễ thương này. bởi dù sao thì vẫn buồn.

chào mừng tuổi 30, dẫu vẫn còn khá lâu mới tới, bằng những ngày không thể tươi.