23/12/12

mùa hanh hao

1. chia ly, sao tránh khỏi nỗi buồn. nhưng gì thì gì vẫn cứ phải nhìn thấy được điều tích cực trong cả chuyện bi kịch. đời là những đận leo núi, hết ngọn này đến ngọn khác, phải vượt qua, phải ngẩng đầu cười kiêu hãnh không thì đổ gục mất ư? cái gì cũng có tốt - xấu, hay - dở... hai mặt đối lập này luôn đi cùng nhau, không lạc quan rởm, chỉ đối diện thực tế và chấp nhận như một lẽ bình thường. luyện được công phu này là thành công vạn trượng, chẳng đòi hỏi gì hơn.

2. người đơn giản sống sẽ sướng. chả biết thế nào nhưng mình là mình theo quan điểm, để đơn giản, hời hợt phải là người cực kỳ phức tạp, sâu sắc. chuyện của cô em gái thêm một lần khẳng định quan điểm này. mọi chuyện cũng vì cái sự đơn giản mà ra chứ chả phải ghê gớm gì! may là vào tay người phức tạp nên giờ êm thấm rồi. sau này các bạn sống với nhau thế nào, bền lâu ra sao thì tuỳ vào các bạn, chả ai sống thay được, chỉ có thể vạch lối, vẽ đường tư duy.

3. đạp xe vòng vèo phố xá nhưng mắt chẳng láo liên canh phòng trộm cướp, hít thở khí trời mát mẻ, ăn những món ưa thích, cười rinh rích với Nàng, làm vườn, trồng rau chuẩn bị Tết về xơi... - đời chỉ cần đẹp đến thế.

4. bữa sáng: mỳ quảng gà, thay cho bún thịt nướng, bánh mì, bánh bèo - bánh cuốn, phở, bún mắm...


5. lao xuống Son ngồi cafe, ngắm cửa sông hiền hoà, êm ả. có bạn thì rôm rả chuyện trò, không bạn thì hít thở, hít thở.



6. bữa xế: bánh nếp nhân đậu xanh - nấm mèo - tiêu nêm muối vừa miệng, ăn chay hay mặn đều được. 2000đồng/ cái.


9/12/12

cưới với xin, làm dâu mí lại làm rể

nói chung, cái sự vụ cưới xin đến là chán đời ở cái xã hội này. dĩ nhiên, còn khối dân tộc, xã hội khác cũng lắm điều rách ruột ở cái trò hành hạ nhau nhưng chắc chỉ ở mình khi hai con người muốn chung sống đường hoàng, sinh con đẻ cái, thực hiện đầy đủ trách nhiệm, nghĩa vụ công dân, con cháu, trước đó họ phải bước qua một bãi đất đầy mìn.

nhà nào cũng đòi thêm người chứ chả chịu thiếu thành ra đôi trẻ có nguy cơ đường ai nấy đi. tất nhiên, ai cũng có lý của họ. nhà mình thì sợ con gái đi làm dâu, lại dâu trưởng, cháu đích tôn... ở chung với ba mẹ chồng, phục dịch đủ mọi yêu cầu, giỗ quảy thì khổ. thêm nữa, nhà có một mẹ một con, ban ngày, Nàng còn có mấy đứa trẻ con, đám gà qué, rau cỏ bầu bạn, còn ban đêm phải có người bên cạnh để có mệt trong người thì còn gọi. Nàng mà ở một mình thì mình chắc phải tính đường rước Nàng vào nhưng vào đây chả khác nào bứng cây khỏi đất. hạ sách!

nhà bên kia thì lý do cũng rõ cả rồi. con gái đầu có gia đình ở riêng, còn con gái út, sau này lấy chồng thì ông bà lại trơ trọi nên muốn thêm con dâu cũng dễ hiểu. có điều, ngay từ lúc mới yêu con em đã nói: cả đời sẽ ở cạnh mẹ. gần tới ngày gặp gỡ nọ kia nhắc đi nhắc lại bao lần về việc: ở nhà mẹ, những chuyện phải lo của nhà chồng vẫn sẽ chu toàn. nhà cách nhau có 2 phút đi xe máy nhưng cái sự ở đâu cũng xem ra rách ruột lắm!

bắt chúng nó chia tay thì nhỡ đâu sau này không tìm được ai khác yêu thương như vậy có phải khổ một đời người không? nhưng nếu giờ vì yêu mà đâm đầu vào rồi những chuyện nhỏ, xảy ra thường ngày, định kì giỗ quảy có là nguyên nhân cho việc ly dị không? nói gì thì nói, dứt áo không phải dễ. nhất là khi chúng dựa vào nhau quá nhiều, sự hiện diện của nhau đã trở thành tất yếu, quen thuộc như không khí. nói bao lần, dặn dò đủ kiểu rằng yêu thì yêu nhưng đừng phụ thuộc mà chúng có nghe đâu.

khổ một nỗi, cái nàng nhà này hở ra là khóc lóc đến mệt. toàn phải quát bảo nín, khóc thì còn tỉnh táo gì nữa mà nghĩ chứ! giờ đi đường nào thì phải minh mẫn ghi ra những dự liệu, được - mất để chấp nhận. mọi sự khó nhưng bản thân cần phải đối mặt và biết chấp nhận. một khi đã biết mình muốn gì, phải mất gì để có được thứ mình muốn, chịu thì nhích, không thì dẹp. những lúc thế này, khóc lóc chả giúp ích được gì.

30/11/12

xe đạp và sống vui

hổm rày chăm chỉ lắm, ngày nào cũng đạp xe vòng vòng phố xá chừng 1 tiếng. chầm chậm chầm chậm nhìn ngắm nhịp thở thành phố thiệt là thích. thích hơn nữa là cứ đạp xe thì khỏi túi tiếc, điện thoại gì hết. thong dong vì cóc sợ bọn cướp giật như khi đi xe máy. nói chung là giờ đi trong bán kính 5 km lấy nhà làm tâm thì đạp xe tuốt luốt. vừa khoẻ vừa thích. có điều trời mà nắng to thì phải đi xe máy cho lẹ không thì toi cơm. hehe. em yếu nên em không ra gió. bịnh roài ai lo, hen!

nàng Uyên - NTK Ngô Thái Uyên từng nói vầy: "Phụ nữ đi xe đạp sẽ đẹp hơn không chỉ thần thái mà cả vóc dáng nữa. Xe máy, xe hơi khiến ta ít vận động. Sẽ không quá lời khi nói, phần lớn chị em có tướng đi xấu, người không biết đánh tay hoặc bước đi không đúng cách, chân và hông không có nhịp điệu khi đi, đều do thiếu vận động. Đi xe đạp không chỉ đốt cháy năng lượng mà còn giúp chị em hiểu thêm về cơ thể, uyển chuyển duyên dáng, tự tin trong giao tiếp." 

nói chung là học trò đang học ở cô giáo này nhiều điều lắm á! học may vá, học thẩm mỹ, học trang điểm, học tư duy... cái nào cũng cần học từ nàng hết ráo! cô giáo hay chở học trò trên chiếc vespa cũ - em có thiết kế đơn giản nhất, mềm mại, đặc biệt cổ xe nhỏ và nhẹ, dễ dàng điều khiển chẳng khác gì xe đạp. nói chung là vui và có ích. ông bà mình nói: gần đèn thì rạng hổng có sai. 
 

20/11/12

chén bát Nhật















khoe của nả chút thôi ạ! mua sắm thiệt là dễ bị nghiện mà khó cai quá! huhu. 

19/11/12

Nàng...

về lại Hội An rồi. bỏ con gái đứng khóc rưng rức ở sân bay, trên đường về, tới nhà ngồi vô làm việc không được luôn.

nói chung, làm người ở lại có bao giờ vui chớ!

Nàng vừa xuống máy bay, gọi vào báo bình an.

nghe giọng Nàng, có đứa khóc tiếp.

nói riêng, 4 ngày ngắn chẳng tày gang tay. haizz



Nàng đi coi So You Think You Can Dance trực tiếp. Nàng nhận xét nhiều cái cũng chuyên môn lắm nghe!

đi shopping với Nàng, tình cờ gặp bạn, cổ nói: trời ơi, sao em không có lấy được của mẹ chút gì hết vại?!

làm như tui không muốn á! hứ >,<

16/11/12

quà của Nàng (p1)



sắn đập, Nàng mua buổi sáng, cho vào ngăn đông, tối lôi ra mang lên máy bay cho con gái. tối hôm sau con gái khều khều, đập đập, cho lên dĩa một ít, hấp cách thuỷ rồi rắc thêm muối - đường đậu lên ăn tối.

tạm vậy đã. giờ mình đi đón Nàng và đưa Nàng đi xem phim, dạo phố đã. hihi.

15/11/12

người Vịt Lam

 ưa dựng chuyện. không hiểu củi lửa đâu ra mà cứ đốt nhà cho ra khói chơi.
- người ta xây nhà, đồn:
* chắc sắp cho cưới rồi, kiểu gì cũng có bầu trước rồi!
* 4 tháng nữa hai đứa đó cưới.
sự thiệt, đám cưới cũng phải cả năm nữa.
- người ta ở tít mù khơi, đồn:
* con ông đang sống chung với thằng nào hả? sao không cho cưới?
* bả gả con lớn rồi, ông không biết sao?
* con đó nó đang cặp với thằng giáo viên cấp 3 ở trường A. cả năm nay rồi không biết đa?
chả có cái nào là sự thiệt cả!
đơn cử vậy thôi, người yếu bóng dzía thì đòi phải có cái đám hỏi để:
* người ta khỏi nói ra nói vô, đoán già đoán non, dựng chuyện.
á, không nói thành có, giờ có có chắc gì không nói thành hướng khác. sao phải chiều chuộng miệng lưỡi thiên hạ nhỉ? đứa nào sống đứa đấy biết, thiên hạ nói kệ tía thiên hạ chớ! :)) mình là mình mua thêm xăng cho đốt nhà, coi mặt đứa nào ám khói cho biết!



9/11/12

Nàng

đã thuyết phục được Nàng vô SG chơi mấy ngày. mang tiếng vô chơi chứ trước khi đi phải làm một đống thức ăn mang vô cho con gái. haha. Nàng cũng hơi ngần ngừ vì còn lũ con nít ở ngoải, ba mẹ tụi nó đi làm, không ai giữ, may đâu con gái với con rể tương lai chia nhau dạy thay, có cả chị gái Nàng phụ nấu ăn dùm 4 ngày. vậy Nàng mới yên tâm vô SG ngủ với con gái mấy ngày.


Nàng đây. Nàng làm thợ hồ vào một ngày cuối tuần hồi tháng trước với con gái. hai mẹ con hì hục, hì hụi, vừa làm vừa nói cười vang cả xóm. Nàng nói, Nàng ưng những lục có mẹ có con, nói cười vậy đó! vui quá chừng! con gái Nàng cũng ưng vậy chớ bộ. bởi vậy, ít nữa Nàng vô, hai mẹ con lại tân trang một số thứ để Nàng về thì con gái hằng ngày đều mỉm cười mỗi khi nhìn thấy "công trình thế kỷ". 

Nàng vô để đưa Nàng tới gặp nha sĩ, coi nhổ mấy cái răng chỉ còn gốc, trồng mấy cái răng đặng sang năm làm sui. Nàng chưa vô mà bạn con gái Nàng chộn rộn, đòi may áo dài thêu cho Nàng bận Tết và đám cưới con gái của Nàng. con Nàng giữ bí mật để làm Nàng bất ngờ chơi. phải nhờ bạn hướng dẫn Nàng cắt may mấy thứ bởi Nàng đã có máy may mini của Nhật ở nhà. màu kem và nâu rất đẹp, lại còn dễ sử dụng nữa. Nàng định bụng may nhiều thứ từ quần áo tới rèm cửa, khăn trải bàn. ôi thôi đủ thứ, mà Nàng thì cần những thú vui này để trí óc không bị lẫn, thêm cái ra vô nói cười cũng thêm phần phấn khởi.

Chuẩn bị đón Nàng vô, con gái Nàng phải cong mông làm cho hết núi việc. khổ 1 nỗi, càng lắm việc càng bị ỳ ra, ý tứ đi đâu hết, cứ viết được mỗi cái tít rồi đứng. 

con gái Nàng vừa mua được 4 cái vé đi Phú Quốc với Đà Nẵng thuế má các loại, hành lý đủ kiểu mà chỉ trả 750k. Nàng nghe xong, hớn hở ra mặt. gì chứ tiết kiệm được đồng nào là Nàng mừng đồng nấy.

nói chung, 1 tuần nữa, con gái Nàng vừa trông tới vừa hổng trông tới tự deadline nó đè! hụ hụ. nhưng mà thèm đồ ăn Nàng nấu, thèm được Nàng ôm ngủ, thèm nói chuyện, đưa Nàng đi đó đây.

5/11/12

làm gì có "dễ" :)

bạn mình hỏi, làm gì khi biết mình không phải là niềm mơ ước của ai đó. giải pháp A: rời bỏ, B: thay đổi bản thân, C: thay đổi đối tác, D: Ép đối tác chấp nhận thực tế. mình đưa ra giải pháp E: chuyển chế độ - tức là thay đổi tình trạng quan hệ. không yêu được thì làm bạn. mà mối quan hệ nào chả có giới hạn, không vun vén thì cũng đứt hà. A là cách dễ nhứt nhưng cũng khó nhứt. E cũng tương tự hen. nói chung, chả có cái gì là dễ dàng. vấn đề của con người là cố chấp, tham lam và vị kỉ. nếu buông bỏ được sẽ bớt khổ hơn nhiều. dù buồn vẫn có khía cạnh vui, nhặt niềm vui hơn là giữ nỗi buồn. vậy đi cho đời tươi mát. 

chẳng hạn, mặc bộ đồ mình thích đạp xe dạo phố phường, mua ít hoa, cười với người lạ, trò chuyện ngắn với người trên đường.





hoàn toàn đồng ý với góc nhìn này! :) sáng sáng, khởi đầu ngày mới bằng một nụ cười với chính mình trong gương, vừa huýt sáo vừa make up.



bạn nào làm mình có cảm xúc tiêu cực thì xin mời bạn, thi thoảng hãy chạm mặt nhé! :) không cạch mặt vì bạn tiêu cực sẽ khơi dậy ký ức tích cực, động lực tạo nên cảm xúc tích cực.



nhờ vậy mới có lời nhắn ngắn này:




gom góp niềm vui nho nhỏ, chẳng hạn, gói ghém quà quê vào SG, chụp hình lại để thòm thèm thì lôi ra gặm cho đỡ nhớ! hĩ hĩ.



hôm nào giỏi thì tự thưởng vài món ngon.





25/10/12

những tháng ngày tươi đẹp (hay là món ngon Nàng nấu)

1. thong dong là điều mà nếu có thể làm được ta sẽ cảm thấy sung sướng bội phần. "người ta" nói tui chậm khi nhìn tướng đi không có gì vội vã của tui mà kỳ thực tui cũng chậm thiệt. nhưng khi cần nhanh, nhứt là phân tích và quyết định thì tui lẹ làng, dứt khoát, vậy cũng có tệ lắm đâu hen! hehe. AQ chút. cuộc sống, gấp gáp quá, vội vàng quá, canh me từng giây để dzọt thì cũng sướng gì ta? ngừng đèn đỏ, thay vì chăm chăm nhòm số giây đang được đếm lùi thì ngắm mí bạn đứng cạnh, nhìn mấy cô ngực mẩy mẩy theo nhịp rung của động cơ (trong khi xe mình tắt máy) cũng vui chứ bộ! haha. nhòm riết nên sợ, sợ nhứt cái đoạn ngấn mỡ ở bụng, thừa tí teo đã sợ huống hồ có thể nắm được, kéo ra được. ôi chao là sợ. sợ nên tự răn mình phải ăn uống coi sao cho không béo lên, tập tành cho đàng hoàng dù cũng còn lười thấy ớn. chuyện gì cũng có cách giải quyết, muốn khoẻ và sống vui thì ăn uống ngủ nghỉ và làm việc coi sao cho không chơi trò bập bênh. không có dễ nhưng phải ráng. hihi.


2. vì nàng Trương post hình món ăn nàng nấu quá hấp dẫn nên mình cạnh tranh. haha. mấy món này nhà làm chủ yếu là Nàng xử nên được quyền tự hào.


bánh chuối chiên - có khoai lang, dừa tươi, bột gạo và chuối. trời mưa, cắn miếng bánh nóng giòn, nhai rốp rẻng... haizz. quên sầu liền hà!



cá mối kho nghệ tươi. ôi chao là sướng. cá ngọt, dai, thịt trắng khi vô với nghệ tươi giã giập thì thơm bội phần. ăn với cơm hay bún gì cũng ổn, có điều ăn xong quánh răng cứ tưởng vừa tọng cả hũ nghệ vô miệng chơi khơi khơi. haha. cái này tốt cho dạ dày lại tốt cho da dẻ. nghệ là kháng sinh mừ! ai không quen thì sẽ thấy hôi và nghệ nhiều thì cảm thấy đăng đắng, nhưng mình thì khoái. phải lớn lên ở cái nôi nghệ có mặt gần như trong tất cả món kho thì đi xa mới thấy nhớ cái mùi hăng hăng của nghệ.



cá nục kho thơm. nhà người ta kiếm cá nục to, nhà này toàn bị bắt mua cá nục nhỏ. cá nục nhỏ ngọt và thơm hơn nhiều. con cá chừng hơn 1 ngón tay này cuốn bánh tráng với rau muống hoặc rau sống thì...



cá phèn nổ kho nghệ đây! thịt cá chắc, beo béo tốn cơm và rau gần chết. SG hiếm khi nào tìm mua được cá phèn nổ nhỏ mà tươi nên về quê là "cá ơi, chết em rồi!"



dưa gang xào thịt. khi em tươi người ta xắt mỏng, xát muối, vắt cho bớt nước rồi trộn với nước mắm ớt tỏi có pha chanh, rắc đậu phộng và mè rang lên, thả vài cọng húng lủi vô nữa thì... bánh tráng nướng đâu rồi! xúc lấy xúc để, nhai rau ráu cho bõ cơn thèm. khi em được muối, em được trộn với nước mắm ớt tỏi hoặc em được xào với thịt ba chỉ. chỉ cần vậy thôi mà qua những ngày trời xì xầm, mưa bão.


sắn tươi, ngâm nước vo gạo 1 đêm, rồi rửa, rồi luộc chín. cho từng em vào bịch nilong, lấy chày hoặc chai cán mỏng. đậu phộng rang giã dập, cho vô chút đường chút muối trộn đều, để sang bên. dừa tươi đâu, bào sợi đi, nằm đó chờ. hành lá ơi, phi với dầu ăn nghen. sắn đập một lát, hai lát, ba lát nằm sắp lớp, trước tiên là mỡ hành cụng lưng với sắn, sau là tới muối đậu rồi em dừa tươi trên cùng. món này, trúng củ sắn dẻo sẽ ngon hơn sắn bột á.

chỉ vậy thôi a. mình quay lại mần việc để rinh em xe đạp màu nâu đi cùng trắng kem vào cuối tháng. khi đó sẽ khoe tóc mới do cây kéo nhà trồng được xử cho! nói không phải khen chớ cắt đẹp hơn cả mí bạn mình phải trả 350k á! hị hị.


4/10/12

sandal

mùa mưa đã tới nhưng mình vẫn thích sandal. cơ bản là mình thích thoáng mát cho đôi chân hơn là boot. mùa lành lạnh, mặc shorts, dress vẫn cực thích dù mình không khoái màn mặc thêm legging hay stocking nên lạnh là lạnh thiệt chứ hem có màn ấm áp nhờ mặc nhiều lớp.

tự nhiên mò vô Free People nhòm thấy một loạt sandal ở đó đang giảm giá. haizz. có đôi có 400k thoai, nhưng tiền ship về VN thì tốn tới 700k. ta nói, nghĩ tới là lòng mề xót xa. mà ác một nỗi, các bạn này chỉ chịu ship qua Úc, Canada với Anh chừng 8$, còn lại là cứ 35$ mà quất. haizz. 

mình thích mấy em sandal đơn giản như này thoai, nhưng hẻm khoái xỏ ngón mà bịt gót. đi lâu dồn chân tới trước hem có thoải mái chỗ đường hẻm giữa ngón cái với ngón giữa. mí đôi này toàn màu mình ưng. nào là cam, nào là đỏ (phải chi có đỏ rượu thì ngon hơn. :D), rồi tới xanh cổ vịt, nâu, đồng, nâu đỏ. mấy em này phối đồ thì mùa đông xám xịt chẳng sá gì hết ráo, hè thì tưng bừng hơn, thu thì càng sướng, xuân hả - ngon lành cành đào chớ sao. hehe. 




































1/10/12

về nhà



dọc bờ sông, sát nách bờ biển, ngồi ở đây cực thích!




bánh xèo bếp Má tui ngày mưa.




dưa gang muối xào thịt ba chỉ.




cờ cá ngựa thay lồng đèn trung thu




cá chuồn chiên nghệ tươi lá và củ nén. món khoái khẩu của mềnh.




trà gừng mật ong ngày mưa ở chỗ cách phố cổ một cây cầu.