13/11/09

tui đã bị Chuyện kể những chiếc giày hấp diêm [và dụ dỗ nhiều người khác như thế nào]


sáng nay dậy sớm nha. nhưng tới đầu giờ chiều cũng không làm được gì hết. í, có chứ, 2 việc đó nha. xóa cái bài đã viết hết ráo, bắt đầu lại từ trang giấy trắng. huhu. kiểu này sẽ bị đại ka giết quá! nhưng mà sao giờ. tối hôm qua đi xem Chuyện kể Những chiếc giày về, đọc lại thấy dở ẹc. đi ngủ. sáng ra, đọc lại, càng thấy dở hơn. cha mẹ ơi, không xóa chẳng lẽ để? ngoài ra, cả sáng nói chuyện đêm hôm qua mình bị hấp diêm như thế nào. huhu. ta nói chưa có cái chương trình nào mà mình như vầy nha.

đợt 6/9 mang giá trị tinh thần nhiều nên mình bị hớp hồn. ra về, ngồi trước máy tính mà không biết diễn đạt ra sao luôn nha. khóc quá trời nên nó vậy á. ngu muội luôn. còn 12/11 nha, tỉnh táo hơn nha, dù có sụt sùi chút xíu. hôm qua về với cái cổ rát nha, bả vai thì mỏi và tay thì rát vì hét hò nhiều, vỗ tay từa lưa, riêng đoạn kết mất 10 phút. còn nhảy nhảy nữa chớ. trời ơi, ta nói như dậy thì ớ! :"> vậy chớ chưa. sáng ngủ dậy, mở máy một cái là kể lể òi nha. mấy người bạn của mình bữa nay mà chui vô YM là bị mình tra tấn tràng giang đại hải vể Chuyện kể Những chiếc giày nha. mình thấy mình bịnh nặng lắm rồi á! :">

kết quả, có hai cặp vợ chồng bị mình dụ đã quyết định tối nay khăn gói lên Nhà hát Thành phố, rồi một trai [chưa vợ, lưng dài vai rộng, tính tình bảo thủ, gia trưởng], một gái [xinh đẹp, cá tính, chưa chồng, mồ côi người yêu :D] cũng sẽ phi lên đó tụ tập với mình. có một bạn kiu chi tiêu tháng 11 quá lố [tổ sư, mới ngày 12 mà mày! hmm] nên hem có đi được, mình máu lên, mua một cái vé tặng bạn í [- quà sanh nhựt sớm, mà sanh nhựt nó tuốt tháng 2 nha, còn sau cả mình. hix]. thiệt ra bạn này không phải là người ham thích nghệ thuật nha. bạn í chỉ than đời bạn í chán, buồn tẻ, chỉ có đi mần mỗi ngày, tối vìa coi ti dzi chút, đọc chiện chanh tẹo rồi ngủ. cha mẹ ơi, vậy thì náo nhiệt sao cho nỗi. vì bạn này là bạn cấp 3 nha, cũng quý nha, nên mình mới làm vậy đó nha. chớ không thì mình ứ thèm rồi nha. tổ sư, đi nhậu thì không thấy kêu tốn tiền, đi thưởng thức nghệ thuật thì than như là cháy nhà! hmm. nói như một người thì [những chương trình] nghệ thuật [được đầu tư như thế này] cần được nuôi dưỡng, cách tốt nhất là đến xem và chia sẻ, dĩ nhiên, mua vé. mong là nhiều người nghĩ như bợn này. :D

hông biết mấy bạn có nghĩ mình bị khìn hay là có dính dáng gì tới khâu tổ chức không mà nhiệt tình quá? đoạn đầu thì không biết, chớ đoạn sau thì khẳng định là không nha. giúp đỡ vô tư vì mình quý cái nghề vất vả này, thương mấy bạn diễn viên, thương đạo diễn, thương bạn tổ chức. kết thúc, mấy bạn ôm mình cảm ơn, mình cảm ơn lại. ai cũng xương không. sụt kí quá mạng mà. thương thiệt thương. mong tối nay chương trình sẽ suôn sẻ, tốt đẹp. nhứt là không có mấy bạn vô văn hóa [không thể nào vô hơn nữa! gru gru] như bạn tối hôm qua, dùng máy ảnh du lịch chụp hình và bật flash. trời ơi, ta nói, sao mà mọi người ngồi quanh đó hiền quá mạng, hay vô trách nhiệm ta? không có đập cho bạn đó một cái dùm tui để tui khỏi phải chửi thề, nghiến răng rồi chạy [như chuột] qua đập vào đùi bạn í một cái rõ đau và mắng: "anh tắt flash đi chớ!"


ảnh: Nguyễn Quốc Khánh

4 nhận xét:

  1. hehehe Imagine viết bài này giống như bị ma nhập ấy nhỉ. Đọc cứ tưởng ai khác viết.

    Trả lờiXóa
  2. :"> hị hị, đến thế cơ à anh?

    Trả lờiXóa
  3. Nặc danh14/11/09 16:42

    Gai xinh dep e^' chong co phai minh ko hen? :p
    Chuong trinh hay, ko uong tien mua ve. Ngoai tru 2 tiet muc chua on lam, ma chi co noi voi em.
    Cam on da du. do^~!
    Nho ban chi cung khen.

    Trả lờiXóa
  4. :P entry sau đã cảm ơn chị và bạn chị òi nha. :) vui vì mọi người không bỏ lỡ chương trình.

    Trả lờiXóa