16/4/10

mùi vị của mẹ

tối. xem phim. khóc. không nức nở. nhưng nước mắt chảy thành dòng. ràn rụa.

chuyện phim chẳng có gì to tát, chỉ xoay quanh mỗi cái món kim chi và tình mẹ con. dường như phàm chuyện gì dính dáng tới hai từ: "gia đình" và "mẹ" thì nước mắt tự nhiên trào ra. đơn giản vậy thôi. chẳng cứ gì sâu xa, chẳng cứ gì thâm thúy hay bày vẽ nhiều trò. nó giống như gót chân Achilles của tôi vậy.

trong tủ lạnh, vẫn còn 3 món ăn má làm, gửi chị T mang vào từ hồi đầu tháng. ăn dè xẻn. sợ hết. sợ hết cái mùi, cái vị [món ăn] của má. tôi biết, để phải làm 4 món đó, má phải mất ngày CN đáng ra để nghỉ ngơi. nhẽ ra tôi không vòi vĩnh má vào bếp, nấu cho tôi mốn này món kia, nhưng niềm hân hoan trong giọng nói qua điện thoại của má khiến tôi cảm thấy mình nên làm vậy. khi ăn, tôi có thể mường tượng ra được lúc má giã nghệ tươi với nén để nhồi vào cá chuồn như thế nào, kho cá liệt với thơm ra sao... tôi biết má cười khi nghĩ đến tôi. tôi như thể ngửi được mùi mồ hôi vương trên áo khi má làm bếp. bởi tôi như con mèo nhỏ, hay quẩn quanh chân má, thì thầm nhỏ to, lúc cù lét, lúc gạ gẫm, lúc càu nhàu. nói chung là cái đuôi cứ bám theo má suốt ngày nếu nó về.

hồi còn là học sinh trung học, cứ về tới nhà, nhất là buổi trưa, tôi thường bỏ cặp xuống là kêu đói. và rất xấu đói. có lúc khóc chỉ vì chưa có cơm. khóc một cách vô thức. rồi quẹt nước mắt, hì hịu phụ má khi thấy má vẫn còn mặc áo dài mà đã đứng trong bếp nấu cơm. nhớ má giật mình giữa đêm mỗi khi tôi gọi khẽ: má ơi, con đói. rồi sè sẹ lục cơm cho tôi. tôi nhớ những bát cơm nguội với canh của buổi cơm chiều, chan thêm nước mắm ớt tỏi má rón rén bưng lên gác xếp cho tôi lúc tôi học khuya. có hôm vừa ăn vừa khóc vì buổi tối bỏ cơm. vì ấm ức. vì giận.

nếu ai hỏi mùi vị món ăn của má đặc biệt thế nào. tôi chịu. khó mà có được câu trả lời chính xác. tôi cũng nhiễm cái vị đấy từ bà. nhưng lúc nào cũng nhớ đau đáu bát canh chua cá đuối, cá phèn nổ kho cay, cá chuồn chiên... của má. má và bà nội thường nói, thích nhìn tôi ăn. cái dáng vẻ ngon lành của tôi làm má và bà cảm thấy hạnh phúc.

ở đời có hai điều tuyệt vời nhất: mưa xuống đất chịu nắng hạn và người mẹ nhìn thức ăn [do mình nấu] được đưa vào miệng con mình. (tạm dịch thoại phim Kimchi War) chẳng cần phải làm mẹ tôi cũng thấy điều đó là đúng.

tôi sợ rằng, sau này, nếu có làm mẹ, tôi cũng mong được nhận niềm vui nhỏ nhoi đó từ con mình và cảm thấy hụt hẫng, thất vọng khi chúng không như mình muốn. điều đó, ít nhiều làm tôi không dám trở thành một người mẹ.

2 nhận xét: