23/9/10

bleu

nóng quá. nóng tới độ như một tiếng kêu thất thanh. nóng mà phải tắm nước ấm, dù gội đầu bằng nước lạnh. tắm xong, đầu óc nhẹ nhõm được chút nhưng vẫn nóng. bật quạt số 2, cửa sổ mở toang, rèm vén hẳn sang 1 bên. vẫn nóng. thèm một cơn mưa. cái mát của đất trời không có hơi máy lạnh nào bằng. vậy mà, hai ngày rồi, trời tịnh không một gợn mây hay một ngọn gió mang trong mình hơi nước.

ho, càng ngày càng nặng thêm dù thuốc đã uống. ho, sặc sụa. ho, quắp người lại. ho, long cả cuống họng. ngồi - ho, nằm - ho, đi cũng ho, đứng dĩ nhiên không loại trừ. khởi đầu chuyện ho là tối 9/9. đang ngồi ké ghế bác D. xem, nghe Minh chỉ huy dàn nhạc và hợp xướng chơi 25 bản của Carmina Burana thì cuống họng bắt đầu ngứa rồi mồm bắt đầu bật ra thứ âm thanh khô khốc, khó chịu. cố kìm lại càng ho. phải chạy xuống hết cầu thang, đứng đấy, ho một tràng, nước mắt chảy ràn rụa. rồi đứng suốt 1 tiếng còn lại. sợ. nhỡ ho thì còn chạy. hôm nay đi hội thảo, cả buổi sáng, từ 8 giờ đến 12 giờ, cọng lại, có khi ho cả 1 tiếng chứ chả chơi. hồi xưa, mỗi lần ho, A. bảo: nhìn em như con tôm bị luộc chín. co quắp, đỏ lừ. thương. giờ thì ho thả giàn, ho vỡ lồng ngực, chả ai bảo: thương hay ôm và vỗ lưng cho đỡ ho.

mai giỗ ông ngoại. ngày chính xác chắc chả nhớ nếu mẹ không gọi nhưng mùa thu, dịp tựu trường của bậc DH là nhớ. ông mất tròn 10 năm. đúng cái ngày mình nhập học. 10 năm, về làm cỗ giỗ ông dường như chỉ 1 lần. vẫn còn đó nỗi ân hận vì không về quê thăm ông trước khi đi. Tết năm đó, về quê tầm 27, ngày hôm sau ông ốm, phải vào viện. mấy năm sau, cũng giáp Tết, mình lại về quê, cậu lại vào viện. cái cảm giác, dường như mình mang đến điều không may thi thoảng lại ập đến. nghẹn cổ.

Chúng ta là cá và nước

Cá bơi và nước trôi

Chúng ta là bánh mì và chả lụa

Bán riêng và ăn chung.

(P.T.V.A)

Liệu có thể?



1 nhận xét:

  1. chỉ là, chị đang ho, mà khi ốm, người ta yếu đuối đấy thôi
    phải sống thật lâu và thật tươi mới biết được mình sinh ra dưới một ngôi sao sáng đến dường nào
    ngậm quất đi nhé, yêu :*
    p/s: gần đây thi thoảng em ước có một ngày bình thường bị gió thổi cho xiêu vẹo. cái đầu mỗi ngày mỗi lạnh băng

    Trả lờiXóa