15/10/10

phía Tây [không] có gì lạ [,chỉ là chút váng đầu]

1. có lạ không khi cứ phải dùng phương thức giao tiếp gián tiếp như blog, fb, tin nhắn... để nói một điều dù đơn giản nhất? mình ghét như vậy. không công bằng, không đẹp. mặt đối mặt đi. vì đối thoại kiểu gì cũng hiểu nhau hơn, nhanh giải quyết được vấn đề hơn. dĩ nhiên, đối thoại, không phải cãi vã.

ở cùng nhau ngót 7 năm, tự dưng tới khúc dọn đi, cái gì cũng nhắn tin dù lục đục cả tối có mặt mình. chi vậy? mình nhắn tin lại, chọc: vừa tốn tiền vừa mỏi tay, sao không nói? mình đã chuẩn bị tiệc chia tay, nhưng bạn bảo bận, hẹn lúc khác lôi nhau ra quán. ừ thôi cũng đành. mình đã làm hết những gì phải làm. nhận hay từ chối là chuyện của bạn, mình chẳng có gì phải áy náy. ngần đấy năm sống chung nhà, xài chung cái toilet, thở chung bầu không khí, coi chung cái tivi, dùng chung cái bóng điện, giờ sẽ hiếm hoi lắm mới gặp nhau. thấy có chút trống trải. bạn dọn đi đâu, nhà mới thế nào, mình không hỏi. chỉ mong là mọi việc tốt đẹp, suôn sẻ.

2. sắp chia tay người bạn 8 năm. cái xe charly còi cọc, cũ kỹ. không muốn bán. thương nó bao năm lăn lộn với mình. có nhiều lúc nó cõng trên mình bao nhiêu là thứ, chả khác gì xe thồ. rồi chạy vòng vèo khắp nơi, nắng cũng như mưa. mình vất vả với nó cũng nhiều. biết từng cái bệnh của nó. giờ bán đi, chỉ vài trăm bạc. xót và buồn.

ngày xưa, lúc ông già mua em nó, mình phải bán cái xe đạp đi từ năm lớp 9 đến năm 2 đại học. lúc đấy cũng có tâm trạng y hệt như lần này. giờ vẫn nhớ hình hài cái xe đạp đó. nhớ cái giỏ tự chế, nhớ cái yên sau bỏ trống thế mà vẫn đèo bạn được, lúc đứng phía sau, lúc ngồi trên yên cùng nhau. con xe đạp được bán với giá 50 ngàn đồng. ngần đấy tiền, thời đó, to với mình. nhưng lại mang đi mua sách để kỷ niệm. một trong số đó là cuốn Trên dấu chim di thê của Văn Cầm Hải.

đã hỏi ông già, con cho thằng cháu gọi ông già là chú rể có được không. nhà nó nghèo, không mua được xe cho nó. thay vì bán đi, cho nó thì nó có cái chân đi xa hơn, tiện hơn dù chắc cũng thi thoảng nó mới đi. hồi xưa lúc mình đi học, thi thoảng cũng được người này giúp người kia giúp. cảm thấy biết ơn lắm. mình đã nhận nay cho được thì cho. vả lại, thay vì người xa lạ gắn bó với em charly thì một người dù chẳng họ hàng gì đi vẫn hơn. người mua thì giục giã, ba mẹ thằng nhóc kia chưa thấy ỏ ê gì. chắc chẳng ai biết có đứa đang lăn tăn.

3. hôm qua, nói chuyện với thằng bạn cấp 3. nó nhắc: ta còn nhớ sinh nhật 18 tuổi mi tặng ta món quà có 5 vị: mặn, ngọt, chua, cay, đắng. lúc chuẩn bị quà, chắc chả có thâm ý gì sâu xa, chỉ đơn giản lạ hóa quà cáp để nó nhớ lâu tí. kể ra thì cũng thành công. đúng là cái thuở hồn nhiên ngây thơ đó, có thể làm tất cả những gì mình nghĩ, mình muốn dù có thể bị cười cợt, thể hiện sự ngây ngô, cả sự nồng nàn tới mức nào. chẳng cần đắn đo sẽ bị hiểu lầm, sẽ bị đánh giá. muốn là làm. chấm hết. có khi cả người nhận cũng không hiểu được hoặc chẳng hề thích thú như mình nghĩ. cơ mà, cái sướng vẫn là sự cho đi, nhất là khi không cần nhận lại.


1 nhận xét:

  1. Bật mí dùm chị coi quà gì mà đủ cả 5 vị vậy? Hấp dẩn ghê ta ơi.

    Trả lờiXóa