14/12/11

dù sao thì vẫn buồn

ngót 1 tháng rưỡi không viết cái gì lên đây, cũng ít viết vào đâu, chắc dạo này có gì cũng muốn chôn vùi hơn là chia sẻ. vì dù sao thì vẫn buồn.

ngay cả khi đang rất vui thì vẫn buồn. bạn buồn cứ lẩn quẩn bên chân mình, như sợ mình quên bản, hở ra là chạm vào nhắc nhở. mình không có thời gian dư dả để vuốt ve bạn buồn, cũng không thể chìu chuộng bản trong thời điểm này nhưng càng làm vậy mình càng bị bản bám chặt hơn. nói chung là dù sao thì vẫn buồn.

ông anh mình cũng buồn, anh không vui, hai anh em nói chuyện với nhau thấy chẳng đỡ hơn mà càng buồn, thở dài thườn thượt. dù lý do anh buồn là gì đi chăng nữa, mình cũng chẳng muốn điều đó. cuộc sống quá ngắn ngủi, điều này thì gần đây mình đã thấy nhiều, nhưng mà không hiểu sao chả thể vui nổi.

người mình từng yêu đã yêu người khác, dẫu không còn tình cảm nhưng dù sao thì vẫn buồn. người yêu cũ thay đổi quyết định gặp nhau vì một lý do không biết thật bao nhiêu % cũng bình thường nhưng thoáng chốc vẫn buồn. đôi khi mình buồn vì mình không còn yêu ai đó nữa hoặc sự tồn tại của họ không có nghĩa gì với mình, tất nhiên ai đó không còn yêu mình nữa thì cũng buồn. tuy nhiên, điều xuất phát từ mình có vẻ buồn hơn, phía đối phương, phần lớn là thất vọng chứ không hẳn buồn. hoặc trước những phản ứng của họ, mình thường nghĩ đơn giản, cuộc đời là vậy, hợp tan - tan hợp, lẽ thường thôi. rồi cũng qua hết, chẳng có gì thời gian không phủ một lớp bụi lên đó, nếu chẳng chăm sóc thường xuyên thì vạn vật sẽ trở thành hư vô cả.

mình nói chuyện với vài người, thoải mái, vui vẻ về mọi đề tài cũng chẳng câu nệ xưng hô nhưng sự thay đổi, nó không chỉ đơn thuần là thuận miệng và một khi mình không muốn, mình nghĩ là mình khó chấp nhận việc họ không tôn trọng điều đó. mọi mối quan hệ đều có sự tôn trọng nhất định, là bạn thân hay chỉ đơn giản là những kẻ cô đơn trên mạng vào một số thời điểm thì cũng phải có những giới hạn nhất định. vì thoải mái không có nghĩa dễ dãi, phóng khoáng không có nghĩa ai làm gì với mình cũng được - bạn làm gì không dính dáng tới mình thì ok, muốn làm gì thì tùy.

mình ước mình có thể nhớ được những khoảnh khắc mình thấy hạnh phúc đến mức nghĩ có thể chết đi được. ngay cả khi mình quyết định mua 1 lúc 4 đôi giày màu khác nhau, hay mua được một cơ số áo váy, túi xách như ý, mình cũng không thấy hạnh phúc, chỉ vui một chốc và thôi. mọi thứ như cát lọt qua kẽ tay nên càng buồn. SG đang lành lạnh, cù rủ người ta lười biếng để tìm niềm vui nhưng mình chỉ thấy sung sướng khi được ủ ê trong cái thời tiết dễ thương này. bởi dù sao thì vẫn buồn.

chào mừng tuổi 30, dẫu vẫn còn khá lâu mới tới, bằng những ngày không thể tươi.

2 nhận xét:

  1. có bao nhiêu chữ "buồn" điệp khúc ở đây vậy trời :)

    Ôm một cái nè nhỏ.

    Trả lờiXóa
  2. chị cũng vậy. mà Tết này chị không về được :(

    Trả lờiXóa