3/1/12

không giằng xương ra khỏi miệng chó. hehe


thỉnh thoảng tôi nghĩ, mình đừng nên tin vào trực giác của bản thân vì làm gì có 100/100 điểm, bách phát bách trúng chớ? nhưng phần lớn tôi tin vào giác quan thứ 6 của mình. không có ý định khoe mẽ, tôi chỉ định nói, nhiều phụ nữ có trực giác khá nhạy bén và tôi cũng là một trong số đó. cái này bẩm sinh và cũng một phần nhờ trời ban mà mình có điều kiện kiểm tra, luyện tập nên bản năng được chắp cánh bởi thực hành. nhiều lúc không thể lý giải ngay được tại sao lại có nhận định này hay linh cảm kia, nhưng chắc chắn phải có vấn đề trước khi hoặc ngay khi đưa ra một quyết định, nhận xét. tôi thường chọc bạn tôi mỗi lần họ cố phản bác ý kiến của tôi trong cuộc tranh luận, nói chuyện rằng tôi không nói gì mà không có lý do, chỉ khác tôi có nói thẳng với họ những tiền đề cơ bản đó không thôi. lẽ tất nhiên, không nói thì ai mà hiểu cặn kẽ để đồng thuận, nhưng mà tôi không cần họ đồng thuận ngay, thời gian và thực tế sẽ tự cho họ lời giải, tôi không cần làm chuyện nhiều lời, hao nước bọt. vì tôi tin là càng cố chứng minh mình đúng, phản bác họ một cách kịch liệt thì như giằng cục xương khỏi mõm một con chó thì chẳng khác nào tạo điều kiện để con chó mù quáng giữ cục xương. ok, cứ giữ lấy, nhai được hay không, đau bụng hay ỉa chảy, sau này khắc rõ. 

tôi hay cực đoan vì tôi có các nguyên tắc riêng mà chúng không hẳn bất di bất dịch, cũng linh động lắm. có điều tự nhiên não tôi nó có phản ứng với những chuyện không đúng ý là bỏ qua - đối với người không thân, người thân thì nói 1 lần, 2 lần, không nghe thì dẹp, kệ thôi. tôi không ép uổng nên tôi mặc kệ vì họ chọn rồi thì họ chịu, than vãn thì tôi không nghe. tôi cũng không hay than vãn với bạn bè, mấy người thân thì chắc hay bị nghe kể lể nọ kia. nhưng mà người nào tinh ý thì biết, phụ nữ nhai cái này cái kia không phải họ cần lời khuyên, mà họ chỉ có nhu cầu nói, xả bớt những suy nghĩ trong đầu thôi. tôi không cần bạn tôi nói cho tôi biết chuyện tôi phải làm gì vì những chuyện đó mười mươi tôi thừa biết cần, phải ra sao. do vậy, nếu ai đó, nhất là những bạn nhỏ tuổi hơn - ý tôi không phải do bạn ăn ít cơm hay sinh ra muộn hơn thì kém thông minh hơn tôi mà vì kinh nghiệm sống dù sao cũng khó mà vượt trội so với tôi - lên mặt dạy bảo, vỗ vai thì tôi cũng phản ứng. tại tính tôi, dù có lo lắng, quan tâm thì cũng đừng nhân danh nó mà thể hiện thái độ dù là ngán ngẩm đi nữa. 

cảm thấy bực vì 1 đứa em không thể nói với tôi một điều đơn giản, không suy nghĩ và đưa ra được một giải pháp tối ưu cho một chuyện nhỏ. nhưng không cảm thấy buồn vì nó dù gần gũi mà không hiểu tí nào về tôi. dạo này tôi chẳng thấy buồn gì nhiều, mọi thứ ngoài thân hết thì phải. bực 1 chút rồi thôi, bỏ qua cho nhẹ người. buồn 1 tẹo rồi lại để gió cuốn đi. trời ạ, sao dạo này sống như thiền nhiều thế không biết? hehe. thôi, chuyển đề tài.

đang có hai dự án mới, làm cho riêng mình.

làm 1 cái poster về cuộc đời mình bằng hình ảnh và chú thích ngắn gọn. thiệt ra khó mà làm được đầy đủ 30 năm tồn tại trên đời mà chỉ có thể nói về một vài năm trở lại đây thôi. đang sưu tập hình ảnh nhưng còn thiếu nhiều. chị Trang - vì hình của chị trên blog không tải về được, chị meothythy - thì đóng fb rồi hay sao mà em tìm quài không ra, nên 2 nàng gửi cho em vài tấm hình hen. :) 

còn một số hình ảnh để dán trong bếp và nhà tắm, tủ quần áo thì thôi, không lẽ bắt chước nhiều người mặc đồ rồi chụp lại xong dán lên tủ? haha. bịnh quá đi.

bonus quả ảnh từ hồi đầu 2011.


em này là hồi 2010. cái ảnh hiếm hoi chụp với em xe. trong hình này, giờ còn mỗi cái đứa ngồi trên xe là được xài nhiều, còn xe thì đã bán, túi xách đã tặng, áo lâu lắm không mặc, quần thì giờ mặc không vừa, đôi giày đỏ thi thoảng còn được mang. đó, cái gì cũng có hạn sử dụng. haizz.


ảnh này của Marcus.



2 nhận xét:

  1. Dzậy chắc sắp đạt tới cảnh giới của đạt ma sư tổ heheheheh

    Trả lờiXóa
  2. thôi chị, tới đó chắc hổng có blog với fb òi. :D

    Trả lờiXóa