26/5/12

kể chuyện đêm khuya

1. chuyện là đang đau đầu nhức óc vì phải tìm từ tiếng Việt cho mấy chuyên mục mà nếu dùng tiếng Anh thì khoẻ re, ngắn gọn. tiếng Việt muốn gọn lỏn cũng có nhưng tự dưng thấy không mềm mại, gợi cảm, nhìn thấy là quyến luyến không rời. mà tên thì phàm dù là con-cái-ai-vật gì đều phải ngắn, dài thì đố ai mà nhớ, chưa nói đến mỹ cảm cũng giảm đi. vò đầu bứt tai thiệt là khổ. có phải muốn cái gì mới, lạ, sốc cũng được đâu. giữ chân người ta mới khó chứ để người ta ghé mắt trông ngang thì kỳ thiệt chẳng quá khó.

2. nhận lời, khó nghĩ cũng lắm, nhưng nghĩ kỹ thì gật cũng dễ dàng. từ chối mới khó gấp bội. chuyện rõ ràng mười mươi rồi. vì cái lắc đầu sẽ kèm theo nhiều chuyện rạn nứt, đổ vỡ. mà gật rồi trây trét ra thì có dã man, đáng trách hơn hông? nhiều khi tui nghĩ, hoạ hoằn lắm tui mới dám chọn phương án nguy hiểm - người ta hài lòng với cánh tay đưa ra của mình rồi chửi thề um củ tỏi sau đó. tại tui bị nhiều lần vậy rồi nên tui không có ham bằng mặt mà không bằng lòng. ghét thì chửi, cạch mặt ra, không ưa thì né, khỏi ngọt nhạt với nhau chi cho mệt đời.

3. tui có thằng bạn, nó hì hục làm phim, khổ ải với bộ phim đầu tay có tên Dành Cho Tháng Sáu. nhìn nó là thương, thương không phải vì nó cực quá, vất vả quá mà vì cô đơn, cô độc quá! cực, khổ nhiều khi chỉ mang tính thời điểm, qua rồi là thôi với lại cũng chẳng mấy khi làm mình muốn bỏ cuộc hay nghi ngờ bản thân. còn cô đơn, nhất là cô độc thì... chao ôi là nản, là sầu, chỉ muốn buông tay, thả lỏng bản thân, trôi đi đâu thì trôi cho rồi. vượt qua hàng ngàn thứ, đủ mọi khó khăn, cuối cùng phim cũng ra được rạp, phim đang chiếu từ 18.5 tại VN. nhưng chuyện mua bán, kênh phân phối hàng hoá không ngon thì chất lượng có thế nào thì cũng trật giuột. tui cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài giúp nó hết sức, nhưng chỉ trong khả năng của tui.

nhiều người chẳng làm gì nhưng nói thì giỏi, nhất là chê. tại phải làm mới biết dễ ở đâu, khó khúc nào thì mới có cái nhìn đúng, biết cảm thông đúng chỗ, vỗ vai nào thì đứa được vỗ vai nó thấy sướng và quay ra ôm 1 phát liền. cái nghề của tui, làm dâu trăm họ, nhiều hồi cũng điên lắm, mà có tức vì cái sự thờ ơ, dã man, tàn nhẫn của con người thì cũng phải cân nhắc cách chiến nhau với các bạn thay-vì-nói-thì-ị. nhưng người ta nói, sức người có hạn, lựu đạn còn có chốt. hỏi vầy có điên không? phim đang chiếu ngoài rạp, vài người [làm trong giới mà suốt ngày đi phán xét, phê bình chất lượng của mọi thứ trong xã hội] hỏi: có DVD không, cho mượn coi với! xin lỗi chứ, các đồng chí đó mà đứng trước mặt tui thì đàn bà hay đàn ông thì cũng nên cẩn thận, sẽ bị ăn đòn chỗ hiểm đó!

lại thêm cái trò định kiến, nhìn giun cứ bảo ấy rằng rồng con. không thèm biết thế nào, cóc cần trải nghiệm trước khi đưa ra phán xét, cứ quất luôn - toàn phân thối chứ phim ảnh gì. đấy, tư duy của các bạn thế thì bảo sao ít người dám sáng tạo, ít người dám làm ra một sản phẩm sạch sẽ và đầu tư chỉnh chu. bởi, có làm đến thế nào thì các bạn cũng ném vào danh sách đen mà! nói thật, làm cái gì mà mới, lạ, chỉnh chu và có tâm huyết ở cái xứ này cũng sẽ điên. bắt đầu thì bị coi là khùng, cố công để hoàn thành thì bị coi là điên và rồi điên thật vì cô độc. các bạn tinh vi nhưng không tinh tế, các bạn đòi hỏi phải có gu nhưng bản thân thì bấp bênh, chưa nói không có chuẩn để biết thế nào là gu. chiều các bạn được thì cũng phải ba đầu sáu tay. cơ mà đâu phải ai cũng sinh ra là quái nhân cả đâu. phải có cơ hội, thời gian để tôi luyện chứ? chưa gì đã cầm vợt đập bẹp... bẹp... bẹp... rồi sau đó gào: đời sao mà chán, buồn, chả có gì để vui mắt!


4. nhớ những ngày thảnh thơi ở Bali kinh khủng. khi đó chả cần yoga hay thiền gì não cũng sạch trơn, sáng trưng. lúc này và 6 tháng nữa sẽ phải tự nhủ, để quay lại đó, tận hưởng 1 tháng với nắng, gió và con người thân thiện ở đó thì phải cố mà cày. đùa chứ, sống sót được 6 tháng nữa thì mình lên level khác rồi. mong thế lắm í! hehe.




bên ngoài căn phòng ở Ubud. trước mặt, ngay chính giữa bức ảnh này là rừng và có một con suối cỡ trung, nước chảy rì rầm ngày đêm. sáng sớm chim hót, tu hú, ve kêu cứ gọi là sướng tê cả mọi giác quan. thực sự nhớ Pager Bungalows khi mà giờ này, dưới đường người ta còn khoan cắt bê tông và chửi nhau rôm rả. haizz. tập yoga cứ phải tưởng tượng mình đang ở đó hoặc biển. chán mớ đời!



buổi sáng, làm ly trà sau cốc nước lọc, khởi động bằng trò chạy nhảy lung tung trên đám cỏ, đi thăng bằng, đưa chân theo vài thế đứng, di chuyển của ballet thì đời bảo sao không đẹp cho được.

PS: ảnh đem khoe toàn của bạn chụp cho, mình chả chụp choạch là mấy, chỉ nhìn ngắm rồi ghi nhớ. haha.

2 nhận xét:

  1. Có vui nhộn, có thú vị, có hấp dẫn.
    Nên gắn thêm cái nhãn "kêu ca" nữa thì trọn bộ. :)

    Trả lờiXóa
  2. hehe, hồi xưa, lúc em nằm trong bụng thì Má có đi bán than một số ngày nên em sinh ra đã mắc bịnh trầm kha rồi. :"> nói chứ, già cả rồi, trẻ mỏi càm ràm tới nay cũng đã lâu, phải điều chỉnh tí cho bớt "đau mắt" hen anh! :D

    Trả lờiXóa