29/7/12

nếu mình ở đó... nếu mình có tiền...


chữ "nếu" là một sự giả dụ đôi lúc mang tính lừa mị, đôi khi cái vỗ vai [tự] an ủi, thi thoảng thể hiện sự ước ao, thèm khát và có cả thời điểm hứa hẹn. cá nhân mình không thích giả thuyết này. bởi chẳng để làm gì, nói chỉ là nói thì thật chán. tự dưng nhớ cuộc đối thoại của anh Brandon và cô em gái Sissy trong phim Shame. Sissy thì muốn nói chuyện, còn Brandon thì ghét nói, muốn hành động, cả với vấn đề cũng không muốn nói. 

cuộc đời luôn cho ta nhiều cơ hội để nói "không" với điều mình từng muốn làm. cũng dễ hiểu bởi suy nghĩ, mong muốn có thể thay đổi trong từng sát na chứ nói gì đến ngày/tháng hay năm. có nhiều lựa chọn và có sự ưu tiên để nói "không" cũng chẳng phải quá tệ. nhưng ta không thể làm lại một điều gì đó khi thời khắc dành cho nó qua đi. tiếc nuối chắc sẽ có nhưng đã chọn thì phải chịu, ví dụ Tibet đã trở thành giấc mơ vĩnh hằng với những công dân của các nước bị cấm cửa. 

hiểu lý lẽ của phản ứng theo sự kiện, hành động có tính thời điểm nhưng trong một lúc mải mê rửa chén bát, nghĩ về niềm vui vừa tìm thấy, có đứa cười buồn. không ai tắm hai lần trên một dòng sông, chẳng phải vì nước trôi, sông khác mà người tắm chẳng có lần nào giống lần nào. người ta nghe một bản nhạc hay, lần thứ 2, 3, n sẽ có lúc muốn tìm lại cảm giác đầu tiên bị ấn tượng ấy, nhưng liệu có thể? có hàng tỉ thứ làm tâm trí, cảm xúc... của ta khác nên mọi điều đều độc bản. bởi thế, khi phải lựa chọn giữa một buổi chiếu phim và một buổi trình diễn, tôi sẽ chọn loại hình mà cả khán giả lẫn người trình diễn chắc chắn khác.

giữ hay bỏ một chữ "nếu" cũng như tha thứ hay oán giận một người, kẻ ra quyết định sẽ sống với điều đó trước khi ảnh hưởng đến người khác. mà ở đời, cái gì mềm mại, êm ái thì khó tạo nếp nhăn trên vỏ não hơn một nhát dao, thậm chí chỉ cần một sự hiện-hữu-phần-xác.

kinh nghiệm sống, thói nghi hoặc, sự minh mẫn - có đôi lần là thủ phạm cướp mất niềm vui, hạnh phúc mà nếu khù khờ thì được hưởng. chẳng phải có câu "Thánh nhân đãi kẻ khù khờ" đó sao? c HA từng nói: phải sâu sắc lắm mới trở thành kẻ hời hợt. giờ chỉ muốn được khù khờ để được sướng, chỉ có vui chẳng mấy khi buồn, mặc kệ thiên hạ bảo là ngu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét